Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-06-2018] Tôi là một phụ nữ nông thôn 51 tuổi và chỉ được đi học vài năm. Gần đây, tôi mới bị tống giam do một vụ tranh chấp nhưng đã may mắn gặp được một số học viên Pháp Luân Đại Pháp trong trại tạm giam.

Được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp

Chồng tôi và tôi cãi nhau với một cặp vợ chồng và tôi đã ẩu đả với người vợ. Cô ta đánh vào đầu tôi, vì vậy tôi đã ném một cái bát vào cô ta. Nó khiến cô ta bị vỡ đầu và cô ta cần phải đến bệnh viện để điều trị. Cô ta đã kiện tôi và được bồi thường 1.700 Nhân dân tệ để trang trải cho chi phí điều trị y tế.

Bởi vì tôi không có tiền để nộp phạt, toà án quận đã quyết định tống tôi vào một trại giam. Tôi rất đơn độc và cảm thấy thật bất công. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời mình.

Trong trại giam, tôi đã gặp hai học viên Pháp Luân Đại Pháp và họ đã cố gắng an ủi tôi. Sau khi thấy phong thái trầm tĩnh của họ, tôi đã quyết định học Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó trở đi, tôi không còn lo nghĩ quá nhiều về những chuyện đã khiến tôi phải phiền muộn trong nhiều năm nữa.

Khi tôi được thả, toà án đã thông báo với tôi rằng tôi không phải nộp tiền phạt nữa.

Tôi nói với mọi người mà tôi gặp rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chính các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong trại giam đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi và bảo tôi hãy chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Bốn năm tù giam sau khi bị gia đình tố cáo

Vì tôi giảng chân tướng về Đại Pháp, vài tháng sau tôi đã bị công an bắt và đưa đến một trại giam địa phương.

Tôi nói với các lính canh: “Tôi đã gây gổ với những người khác và trước kia tôi đã từng bị giam tại một trại giam. Giờ đây tôi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi muốn trở thành người tốt. Tôi không còn tranh đấu với người khác nữa và trở nên tốt hơn. Nhưng các anh lại giam giữ tôi. Thật vô lý!” Vị lính canh đó đã nói với tôi rằng nếu tôi chỉ luyện ở nhà và không nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, thì sẽ không có vấn đề gì.

Bởi vì giúp hai học viên trốn khỏi trại giam, tôi đã phải rời bỏ quê nhà. Chồng tôi cùng con gái của tôi đã đến sống cùng với tôi, và vài tháng sau các chị dâu và mẹ chồng tôi cũng đến ở cùng chúng tôi.

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi từng có nhiều mâu thuẫn và nuôi dưỡng tâm oán hận đối với nhau. Khi họ biết rằng tôi đã trở thành một học viên Đại Pháp, họ đã báo cáo tôi với Phòng 610 địa phương. Sau đó, tôi bị giam giữ một cách bất hợp pháp tại trại giam địa phương.

Vài tháng sau, một học viên lớn tuổi đã bị đưa tới trại giam. Bà bị phạt do từ chối không hối lộ trưởng buồng giam và phải lau sàn nhà. Bởi vì bà ấy đã già, tôi quyết định giúp đỡ bà ấy.

Trưởng buồng giam rất tức giận về việc này và bảo lính canh còng tay tôi lại.

Tôi hỏi: “Việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và muốn trở thành người tốt thì có gì sai?”

Một trong những lính canh đó trả lời: ” Nếu bà chết ở đây, nó sẽ tính như việc bà tự sát.“

Bởi tôi không có bất kỳ tâm sợ hãi nào, tôi hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện – Nhẫn hảo! Đối với ai có hảo cảm đối với Đại Pháp, trời sẽ ban phúc lành và bình an cho bạn”

Để trừng phạt tôi, họ đã đánh tôi trong hai ngày, nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Tôi biết Sư phụ Lý (người sáng lập) đang chịu đau đớn thay cho tôi.

Đêm hôm đó, tôi mơ thấy một con rồng đỏ đang bay trên trời. Tôi phát chính niệm cho đến khi nó biến mất. Rồi vài ngày sau, một cơn giông bão đã bao phủ cả một vùng. Sau đó, mấy lính canh ở đây đã bị cảm lạnh và những người mà đã đánh tôi kêu rên vì đau đớn.

Một tuần sau, một vài lính canh bắt đầu bức thực tôi. Tôi bị xét xử và kết án bốn năm tù giam.

Các học viên không có kẻ thù và không ôm giữ tâm oán hận

Bố chồng tôi bị tai nạn xe hơi vào năm 2017 và phải nằm viện khoảng hơn một tháng. Người lái xe gây tai nạn từ chối trả tiền viện phí.

Bố chồng tôi không nhận được bất kể khoản bồi thường nào, các con ông lại từ chối đưa ông về để chăm sóc. Tôi bảo chồng mình rằng chúng ta nên đưa cha về nhà và chăm sóc ông. Chúng tôi cũng trả tiền viện phí cho ông. Mẹ chồng tôi cũng chuyển đến ở với chúng tôi.

Đôi khi tôi cảm thấy oán giận, vì vậy tôi đã nói với mẹ chồng: “Mẹ báo cáo con cho cảnh sát để kiếm chút tiền, và con đã bị kết án bốn năm tù giam. Con là con dâu của mẹ. Làm sao mẹ lại có thể tàn nhẫn với con như vậy? Sau khi mẹ báo cáo con, mẹ đã bị ngã ba lần và gãy xương. Chẳng phải ông Trời trừng phạt mẹ vì hành vi sai trái của mẹ hay sao? ”

Tôi tiếp tục: “Nếu con không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con sẽ không đưa mẹ về nhà con. Sư phụ Lý dạy con không nên oán hận hay căm ghét những người khác. Mẹ hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo. Nó sẽ mang lại phước lành cho mẹ.”

Sau khi bố chồng tôi qua đời, mẹ chồng ở với chúng tôi và tôi đã chăm sóc bà chu đáo. Bà nói với mọi người rằng, con dâu út đã đối xử tốt với bà còn hơn cả con gái của bà.

Một trong những người quen của tôi nói rằng: “Bà ấy đã đối xử không tốt với cô, nhưng cô vẫn đối xử tốt với bà ấy. Tôi không tử tế được như cô đâu.”

Những người khác cũng đưa ra nhận xét tương tự, nhưng tôi sẽ nói với họ rằng, tôi hành xử như vậy là bởi vì tôi tu luyện Đại Pháp. Nếu không, tôi cũng sẽ không thể cư xử như thế được.

Người thân và bạn bè của tôi đã thấy tính cách tôi cải thiện đáng kể như thế nào nhờ tu luyện Đại Pháp. Họ tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng các tổ chức liên đới của nó.

Tâm oán hận của tôi đôi lúc vẫn bùng lên khi tôi nghĩ về việc trước đây mẹ chồng tôi đối xử với tôi như thế nào. Sau đó, tôi nhớ rằng Sư phụ nói các học viên không có kẻ thù. Tôi đã đọc Pháp nhiều lần và phát chính niệm để loại bỏ tâm oán hận của mình. Kết quả là, tâm oán hận đó đang ngày một yếu đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/3/368351.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/8/171433.html

Đăng ngày 23-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share