Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đức
[MINH HUỆ 7-8-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ nước Đức. Khi còn nhỏ, chị tôi đã kể cho tôi nghe về Thần và Chúa Giêsu, và rằng một ngày kia Cứu Thế Chủ sẽ trở lại trái đất để cứu nhân loại. Chị nói rằng khi Ngài đến, trong tâm tôi sẽ tự biết. Tôi rất thích nghe những câu chuyện này và tin rằng điều này sẽ xảy ra.
Năm 1997, khi tôi được 17 tuổi, chị tôi đã kể cho tôi sự việc liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp. Ở trường đại học của chị có một phụ nữ người Trung Quốc đã tổ chức một khoá giới thiệu cho những người quan tâm. Nhưng ban đầu khi chị mới nói cho tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp thì tôi lại không muốn học, vì chị đã dạy cho tôi những bài tập khác mà tôi vẫn chưa thể luyện thuần thục được. Tôi không muốn học cái gì mới nữa. Một thời gian sau chị nhiệt tình giải thích cho tôi nghe rằng đây là con đường mà chị vẫn hằng tìm kiếm. Lúc đó, chị đã đang luyện thường xuyên cùng với những người khác. Cảm thấy tò mò, tôi đã đến lớp và cảm thấy thú vị khi luyện bài công pháp thứ năm cùng với 30 người khác. Khi còn nhỏ tôi đã có thể ngồi thế song bàn thuần thục, mặc dù bản thân không đặc biệt nhanh nhẹn trong những lĩnh vực khác. Vì vậy nó hẳn không phải là ngẫu nhiên.
Không lâu sau, cuốn Chuyển Pháp Luân bản tiếng Đức được xuất bản. Ngay lần đầu đọc sách, tôi biết đây chính là con đường mà mình đang tìm và tôi muốn bắt đầu tu luyện. Tôi đã tìm kiếm được ý nghĩa của sinh mệnh. Tôi hiểu rằng những gì gặp trong cuộc sống không phải là ngẫu nhiên, mà là những cơ hội tốt để học tập và đề cao.
Bằng cách chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn của vũ trụ, tôi đã nhanh chóng có thể nhận ra những chấp trước nhỏ, buông bỏ chúng và đối xử tốt với người khác. Tôi cảm thấy môi trường xung quanh mình trở nên hài hoà. Ngay cả khi thức giấc vào buổi sáng, đôi khi tôi cảm thấy hạnh phúc đến nỗi tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc gần giống như một loại vật chất trong cơ thể mình, nó thấm vào tất cả các lỗ chân lông của tôi.
Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng uống rượu là một việc không đúng đối với người tu luyện. Tôi không muốn can nhiễu quá trình tu luyện của mình, vì vậy không khó để tôi dừng uống rượu. Nhưng vì việc ra ngoài uống rượu với bạn bè khá phổ biến đối với những thanh niên ở độ tuổi tôi, nên lần nào mọi người cũng hỏi tại sao tôi không uống rượu nữa. Nhưng tôi không biết phải trả lời thế nào để không bị nhạo báng. Và tôi càng sợ thì nó lại càng xuất hiện thường xuyên hơn. Tại lễ tốt nghiệp của mình, các học sinh uống một ly schnapp (nước uống có rượu từ khoai tây) vào cuối buổi lễ là chuyện bình thường, tôi không muốn trở thành người ngoài cuộc, nên đã uống một ly nhỏ.
Nhưng sau đó tôi cảm thấy như thể mình đã phản bội Sư phụ. Tôi hứa với lòng mình rằng tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa, ngay cả khi có ai đó nghĩ rằng tôi lập dị và cười vào mặt tôi. Ý niệm này rất mạnh mẽ và quyết định của tôi rất vững chắc không chút hoài nghi.
Sau khi vượt qua khảo nghiệm này, rất hiếm khi có ai đó thấy tôi buồn cười vì không uống rượu, và nó không còn làm phiền tôi nữa. Ngược lại, tôi thường gặp những người cũng không uống rượu. Khi các đồng nghiệp của tôi nướng thứ gì đó cho văn phòng, họ cũng luôn cẩn thận không sử dụng rượu.
Cuộc đàn áp bắt đầu và mong muốn giải thích chân tướng
Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu ở Trung Quốc vào năm 1999, lúc đầu tôi nghĩ rằng nó không mấy liên quan đến tôi. Tôi tiếp tục tu luyện như trước và nghĩ rằng nó chỉ là tình huống tạm thời. Tôi luyện công vào Chủ nhật cùng chị và học các bài giảng Pháp. Đối với tôi, đây luôn là ngày hữu ích nhất trong tuần. Tôi trở nên lo lắng khi chị tôi chia sẻ cho tôi ngày càng nhiều tin tức về việc các đồng tu bị bức hại ở Trung Quốc, các đồng tu thậm chí còn bị đưa đến các trại lao động, nhưng tôi không biết phải làm gì.
Tình trạng này kéo dài trong nhiều năm. Mãi cho đến khi đọc được các bài giảng Pháp trong Tinh Tấn Yếu Chỉ II, tôi mới nhận ra rằng con đường tu luyện của mình gắn chặt với việc chứng thực Pháp, giải thích sự thật về môn tu luyện và cuộc đàn áp.
Lần đầu tiên tôi hiểu được rằng có những thế lực cũ muốn huỷ hoại mọi người và trách nhiệm của tôi ở nước ngoài là để giúp mọi người hiểu về những gì đang xảy ra ở Trung Quốc để cứu họ.
Vì tôi không quen nói chuyện với người lạ, và tôi không biết phải làm gì để chứng thực Pháp, chị tôi đã giúp tôi từng bước từng bước một. Đôi lúc chúng tôi đi thu thập chữ ký ở một thị trấn gần đó, và tôi đã giúp trang Minh Huệ dịch các bài viết. Tôi dần khắc phục được tính nhút nhát của mình đối với mọi người. Nhưng theo thời gian, tôi cảm thấy tất cả những việc tôi đang làm vẫn còn quá ít và luôn suy nghĩ mình có thể làm được thêm gì khác. Thi thoảng tôi cũng cảm thấy có một số nhân tố đang cố gắng can nhiễu tôi, nó làm ảnh hưởng đến máy tính và máy in của tôi. Nhưng nếu tôi bình tĩnh và giải quyết vấn đề bằng chính niệm, thì chúng luôn được giải quyết một cách nhanh chóng.
Đoàn nhạc Tian Guo – Buông bỏ sợ hãi, tức giận và tiếp tục công việc
Khi Đoàn nhạc Tian Guo châu Âu được thành lập vào năm 2006, chị tôi cho tôi biết rằng chị và gia đình chị sẽ tham gia. Khi chị mời tôi tham gia, tôi đã ngần ngại. Khi 10 tuổi, tôi đã bắt đầu chơi kèn Clarinet trong một câu lạc bộ âm nhạc, nhưng đến năm 19 tuổi tôi đã dừng chơi vì trình diễn ở những lều bia khiến tôi chán nản và cảm thấy chỉ có người lớn tuổi mới chơi loại nhạc cụ này.
Thực ra tôi đã hình thành một ác cảm sâu sắc đối với việc chơi trong một ban nhạc. Sau khi chị tôi trở về từ buổi luyện tập đầu tiên cho dàn nhạc, chị bảo với tôi rằng họ đang tìm kiếm một giáo viên nhạc cụ dạy kèn Clarinet. Sau đó tôi liền lập tức nảy sinh chấp trước khác: Tôi không muốn làm người phụ trách hay giáo viên. Nhưng sau đó tôi tự hỏi mục đích thực sự của mình trong đời này là gì và tại sao tôi lại học chơi Clarinet khi còn nhỏ. Tôi nhớ rằng không có việc gì là ngẫu nhiên và nhận ra trách nhiệm của mình.
Hiện tôi đã là một thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo châu Âu được 12 năm và cũng trải qua biết bao thăng trầm trong suốt giai đoạn này. Mọi việc tôi làm để tham gia biểu diễn và cải thiện trình độ âm nhạc của những người chơi Clarinet đã giúp tôi rất nhiều trong tu luyện, giúp tôi trưởng thành hơn, buông bỏ tự ngã, từng chút từng chút một.
Lúc đầu có nhiều lúc tôi cảm thấy không hài lòng vì nhiều người chơi thiếu kiến thức âm nhạc, và đôi lúc tôi đã muốn buông xuôi. Nhưng sau đó tôi hiểu ra một nguyên lý. Khi nhìn ra thiếu sót, tôi phải làm mọi thứ để khắc phục nó, vì khi tôi thấy nó thì đó là trách nhiệm của tôi. Chẳng phải đây là cơ hội tuyệt vời để tu bỏ tâm thiếu kiên nhẫn, phàn nàn và nóng giận hay sao? Mỗi khi tôi kiên trì và cố gắng nhiều hơn, tôi trở nên kiên định hơn, và tôi có thể giải quyết các vấn đề dễ dàng hơn. Ý chí của tôi cũng được củng cố khi những người chơi khác không hài lòng hay không đồng quan điểm với tôi.
Kiên trì và buông bỏ tình
Năm 2011 mẹ tôi bị ho nặng. Sau nhiều lần khám với các bác sĩ khác nhau, họ cũng không thể tìm ra bất cứ điều gì bất thường, bác sĩ của gia đình đề nghị nên đến bệnh viện để khám kỹ lưỡng hơn. Tôi nói cho cha mẹ biết về việc nhiều người đã trở nên khoẻ mạnh trở lại sau khi tu luyện Pháp Luân Công, và đề nghị đọc Chuyển Pháp Luân với họ hai lần một tuần và luyện các bài công pháp cùng họ. Họ đồng ý, chúng tôi đã tu luyện và đọc sách thường xuyên trong khoảng hai năm. Nhưng cơn ho của mẹ tôi trở nên tệ hơn, và tôi rất buồn khi biết bà đồng ý [đọc Pháp và luyện công] chỉ vì tôi mà thôi.
Một ngày kia, bà bị tai nạn và bị vỡ xương ức, dẫn đến các vấn đề về hô hấp. Do thiếu oxy, nên bà không thể suy nghĩ tỉnh táo, cha tôi đã đưa bà đến phòng cấp cứu. Bệnh viện phải truyền thức ăn cho bà qua ống dẫn thực quản và cho bà thở bằng máy hô hấp nhân tạo. Tim tôi đau nhói khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn của bà. Tôi cố gắng mạnh mẽ, và đọc cho bà nghe Chuyển Pháp Luân và phát chính niệm.
Nét mặt của bà đã bình tĩnh trở lại và bà bảo tôi hãy tiếp tục đọc. Khi về đến nhà, tôi không thể bình tĩnh lại và ngày hôm sau tôi đã bật khóc trong khi làm việc. Tôi không ăn được gì và cứ nghĩ mãi về cha mẹ mình cả ngày lẫn đêm. Tôi không cả đọc sách hay luyện công được. Vài ngày sau đó, khi tôi muốn đến thăm mẹ mình tại bệnh viện, tôi nghe có ai đó kêu cứu từ xa. Tôi không thể tin được đó lại là mẹ mình. Bà đang ngồi một mình trên giường bệnh với nửa thân trần. Không có ai ở trong phòng với bà và bà đang run rẩy. Khi bà nhìn thấy tôi, khuôn mặt bà có chút nhẹ nhõm và pha lẫn hoảng hốt. Bà hét lên: “Mẹ sắp chết…” Tôi ngồi xuống bên bà và cố gắng trấn an bà. Nhưng bà nói rằng các bác sĩ đã bỏ rơi bà và đã tháo bỏ toàn bộ máy móc để bà có thể chết ngay, vì không còn hy vọng gì nữa. Tôi đã bị sốc vì tất cả thiết bị vẫn được kết nối. Khi tôi nhận ra rằng bà đang bị ảo giác, tôi nhớ đến một đoạn trong Chuyển Pháp Luân đề cập đến một người đàn ông đã bị chết vì ý nghĩ của anh ta. Sau một hồi tôi cũng đã giúp cho bà bình tĩnh trở lại và bà nói rằng tôi đã cứu bà. Kể từ đó tình huống này đã ám ảnh tôi trong mơ. Tôi hoảng hốt mỗi khi sợ rằng mẹ của tôi sẽ quay lại tình trạng này và khi ấy đã quá trễ để giúp bà. Tôi cũng biết được rằng bà đã ngồi ở cửa sổ hằng giờ trước mỗi lần đến giờ thăm viếng để chờ tôi.
Sau vài tuần chúng tôi đã cho bà xuất viện sớm hơn theo ý bà. Khoảng thời gian sau đó rất là khó khăn vì tôi cảm thấy rằng mình là người hỗ trợ duy nhất cho mẹ và bà tin vào tôi. Nhận thức này đè nặng lên tôi nhưng tôi cũng ý thức được việc mình có thể buông bỏ nó ra sao và chầm chậm chịu đựng nỗi đau. Tôi không còn liên hệ số phận bà với bản thân mình nữa.
Mỗi khi tôi tham gia các hoạt động cùng Đoàn nhạc Tian Guo, hoặc đến một ngày thông tin để giải thích sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tôi buông bỏ cái tình với mẹ và đặt số phận của bà trong tay của Sư phụ. Tôi đã học được cách nghĩ rằng bà đang khoẻ lại trong những ngày này. Nhưng khảo nghiệm này cứ diễn ra liên tục.
Có lần khi tôi muốn đi tham gia quảng bá Shen Yun, trước hôm đó sức khoẻ của mẹ tôi rất yếu, tôi nghĩ bà sẽ suy sụp bất cứ lúc nào. Tôi đã chuẩn bị gọi 911. Tôi bảo với cha mình rằng chúng tôi có thể đọc [Pháp] bây giờ và nếu không có chuyển biến gì, thì chúng ta sẽ gọi cho xe cấp cứu. Trong khi nghe bài giảng, nhịp thở của mẹ tôi đã trở lại bình thường và bà đã tỉnh táo trở lại. Tuy nhiên, để mẹ ở nhà một mình cả tuần để đi đến thành phố khác làm quảng bá là rất khó. Nhưng tôi tự nhủ, nếu bây giờ mình không buông bỏ cái tình này, thì mình sẽ không đi được. Sáng hôm sau, tôi đã hoàn toàn buông hết những chấp trước với bà và tôi đột nhiên trở nên rất bình tĩnh và biết rằng mình đang làm đúng. Ngày hôm đó tôi đã bán được chín vé Shen Yun hạng nhất. Tôi nhận ra rằng Sư phụ muốn khích lệ tôi.
Cuối năm đó, mẹ tôi đến một phòng khám phổi và sau đó đến một phòng khám phục hồi chức năng, nơi bà đã đột ngột qua đời. Việc không bao giờ gặp lại bà nữa là khảo nghiệm cuối cùng của tôi và ngày hôm sau thân thể tôi có phản ứng rất mạnh. Nhưng sau ngày hôm đó, tôi có cảm giác như thể Sư phụ đang ôm tôi vào lòng và lấy đi toàn bộ nỗi đau cho mình. Qua trải nghiệm này, tôi cảm thấy rằng năng lực chịu khổ của mình đã tăng lên đáng kể và ý chí của tôi cũng được tăng cường.
Loại bỏ những tư tưởng xấu và tu xuất tôn nghiêm của một đệ tử Đại Pháp
Nhớ lại những năm tháng qua, gần đây tôi nhận thấy tâm cứu độ chúng sinh của mình đã yếu đi. Tôi thậm chí còn thường xuyên nghĩ rằng mình nên ở một mình, vậy thì sao tôi cần phải cứu nhiều sinh mệnh đến vậy? Mặc dù tôi phải đấu tranh với những tư tưởng này và biết rằng chúng không phải là của mình, nhưng chúng cứ xuất hiện lặp đi lặp lại và đẩy tôi vào một tình trạng thụ động nhất định. Tôi chỉ làm các việc ở bề mặt. Khi làm việc cho Shen Yun, Sư phụ liên tục điểm hóa cho tôi qua những người khác hoặc những người mà tôi đã gặp.
Thi thoảng có người biểu hiện không thân thiện và còn thù địch với tôi, vì vậy lòng tự trọng của tôi đã giảm đi rất nhiều. Trong khi quảng bá Shen Yun, một học viên không ngừng bảo tôi rằng tôi nên có nhiều cảm xúc hơn khi tiếp cận với mọi người. Tôi đã rất buồn và không biết làm sao để thoát khỏi trạng thái này. Lại một lần nữa tôi nhận ra rằng mình thiếu tự tin nên mới khiến người khác phản ứng như vậy. Khi ấy tôi nhận ra rằng mình là một phần quan trọng của Đại Pháp và rằng tôi nên đại diện cho sự tôn nghiêm đó. Tôi nên cởi mở với mọi người và tâm tôi cần phải thuần tịnh đến mức năng lượng chân thành của tôi có đủ sức mạnh để giải thể tất cả tà ác trong những không gian khác. Sau khi có được những suy nghĩ này, tôi đã tiếp cận một người phụ nữ khác và bà nói với tôi rằng: “Anh thật rạng rỡ!”
Tuy nhiên trạng thái tồi tệ của tôi lại xuất hiện lại. Khi tôi đang ở một thị trấn khác để hỗ trợ cho Shen Yun, tôi đã nói với một đồng tu về sự cô đơn và đau buồn nhất thời của mình, và rằng tôi không biết nó đến từ đâu. Tôi cảm thấy mình nhỏ bé và tầm thường, và một số vật chất đang đè lên tôi. Sau đó tôi luyện công với học viên này. Sau khi luyện các bài công pháp xong, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy nhìn thấy tôi đang mặc một chiếc áo choàng màu đen và đội một chiếc mũ trùm hết cả khuôn mặt. Nhưng cô ấy nhìn thấy khuôn mặt tôi lấp lánh và phát sáng dưới chiếc áo choàng đen. Tôi chợt bừng tỉnh khỏi trạng thái này và không còn muốn bị nó kiểm soát nữa. Khi học Pháp nhóm, tôi nhận thấy có khối vật chất nặng nề rơi ra khỏi người tôi và tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Trong hành trình tu luyện 20 năm qua, tôi đã hiểu được rằng có một số chấp trước rất dễ loại bỏ và một số khác thì rất khó. Nếu chúng ta không thể lập tức nhận ra hoặc loại bỏ chúng, những khảo nghiệm tương tự có thể xuất hiện lặp đi lặp lại, tầng tầng lớp lớp.
Con xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi và kiên nhẫn cứu độ con. Con sẽ bước đi trên con đường của mình cho đến cuối cùng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/7/372103.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/9/171452.html
Đăng ngày 23-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.