Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 28-11-2017] Năm nay tôi 81 tuổi. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được hơn 20 năm. Sau khi tu luyện, bệnh lao của tôi đã được chữa khỏi và tôi không còn nôn ra máu nữa. Tôi đã trở thành một người khỏe mạnh và hạnh phúc.
Mặc dù tôi không biết chữ, Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ và bây giờ tôi có thể đọc tất cả các sách Đại Pháp. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân vào mỗi sáng. Buổi chiều tôi ra ngoài để nói với mọi người về Đại Pháp hoặc phân phát tài liệu Đại Pháp. Sau đó, tôi nghe hai bài giảng của Sư phụ. Tôi đi học Pháp nhóm vào buổi tối và sau đó nghe chương trình phát thanh Minh Huệ hoặc các audio giảng chân tướng.
Thông qua tu luyện, tôi ngộ ra rằng với một học viên, tu luyện là trên hết. Tu luyện không phải là việc của người thường, niệm nhất định phải chính. Người tu luyện nhất định phải đặt Đại Pháp trên hết. Bình thường tôi luôn chú ý đến lời nói và hành động của mình, mỗi khi phát hiện làm điều gì đó sai, tôi lập tức nhận lỗi với Sư phụ và sửa lỗi, không để kéo dài. Khi xuất hiện tâm người thường, tôi nhanh chóng tìm đến đồng tu để chia sẻ, kịp thời thanh trừ những tâm người thường đó, không để kéo dài.
Tôi luôn luôn cố gắng làm theo lời Sư phụ trong việc hướng nội tìm khi gặp ma nạn. Trong khi học Pháp nếu xuất hiện niệm đầu bất hảo, tôi lập tức đứng dậy và nói: “Những gì can nhiễu đến việc học Pháp đều không phải là tư tưởng của ta. Ta là đệ tử của Sư phụ. Ta chỉ thừa nhận những an bài của Sư phụ.”
Khi tôi nói với mọi người về Đại Pháp, tôi không cảm thấy sợ hãi hay mất tập trung. Nếu mọi người từ chối lắng nghe, tôi nhìn lại bản thân mình trước tiên để tìm sơ hở của tôi và sau đó loại bỏ những can nhiễu.
Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi.
Nói với mọi người về Đại Pháp
Trong hơn 10 năm qua tôi thường đi ra ngoài để nói với mọi người về Đại Pháp và phân phát tài liệu. Trước khi rời khỏi nhà, tôi thường đứng trước ảnh của Sư phụ và xin Sư phụ gia trì để chúng sinh tiếp nhận chân tướng. Tôi cũng tự nhủ rằng mình sắp đi cứu người và làm theo những gì Sư phụ yêu cầu. Điều này giúp tôi luôn nghĩ đến Sư phụ mỗi khi gặp phải rắc rối.
Tôi thích đi cùng các học viên khác. Một số học viên địa phương của chúng tôi ngại nói chuyện với người khác, nhưng tôi khuyến khích họ đi cùng tôi. Họ đi theo tôi và mang tài liệu cho tôi. Sau một thời gian, họ đã có đủ can đảm và kinh nghiệm để làm điều đó một mình.
Năm 2016, tôi phối hợp cùng với một học viên khác. Tôi rất vui vì cô ấy có thể giúp tôi ghi lại tên của những người đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi đã công khai phân phát Cửu Bình và nói chuyện với mọi người. Hiệu quả nhìn chung là tốt.
Một lần, tôi nhận thấy mọi người đang nhận tài liệu một cách miễn cưỡng, tôi liền hướng nội. Sư phụ đã cấp cho tôi trí huệ ngay lập tức: Tôi nên đặt vấn đề từ góc độ khác. Khi tôi bắt đầu nói chuyện với họ từ góc độ mới này, tất cả mọi người đều đã nhận tài liệu.
Năm 2017, tôi phối hợp cùng một học viên đã nghỉ hưu. Ông lái xe đạp điện và mang theo nhiều tài liệu. Chúng tôi có thể đi đến những nơi xa hơn. Một ngày nọ, chúng tôi đến một khu chợ vào buổi sáng và tìm thấy một địa điểm đông đúc để phân phát tài liệu. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ những can nhiễu. Mọi người đều thích tài liệu của chúng tôi, và chúng tôi đã phát hết tài liệu trong vòng hai giờ.
Khi một số học viên có tài liệu chưa phát hết, tôi luôn sẵn lòng lấy chúng và phân phát chúng cho mọi người. Tất cả các học viên Đại Pháp là một phần của một chỉnh thể. Chúng ta nên giúp đỡ và hợp tác với nhau.
Cứu những người tham gia vào cuộc bức hại
Con trai tôi cũng tập Pháp Luân Công. Một lần, lãnh đạo ở cơ quan đã cử con trai tôi đến một trung tâm tẩy não để buộc nó từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi đến nơi làm việc của con trai để giảng chân tướng cho những người liên quan; tất cả đều biết rằng con trai tôi là một nhân viên xuất sắc. Tôi đã nói với họ con tôi đã bỏ hút thuốc, uống rượu và trở thành một người tốt hơn sau khi tu luyện như thế nào. Tôi khuyên họ không nên bức hại một người tốt.
Vài tháng trước, hai nhân viên cảnh sát đến tận nhà tôi để kiểm tra. Tôi nói với họ rằng tôi vẫn tập luyện Pháp Luân Công và Pháp Luân Công mang lại cho tôi một cơ thể khỏe mạnh. Tôi đã nói với họ nhiều chân tướng về Pháp Luân Công và thuyết phục họ thoái khỏi ĐCSTQ. Họ đều đồng ý và thậm chí còn mượn cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi vô cùng trân trọng cuốn sách và đã do dự một chút. Nhưng tôi rất hy vọng họ được đọc cuốn sách, vì vậy tôi đã cho họ mượn và yêu cầu họ giữ gìn cuốn sách.
Phủ nhận nghiệp bệnh
Bất cứ khi nào gặp quan nghiệp bệnh, tôi luôn luôn phủ nhận nó bằng niệm đầu của mình. Bất kể triệu chứng nặng như thế nào, tôi cũng không thuận theo các phản ứng của cơ thể. Khi cảm thấy khó chịu, tôi vẫn không nằm xuống nghỉ. Tôi tin rằng nếu nằm nghỉ có nghĩa là thừa nhận nghiệp bệnh. Tôi không nên thừa nhận nghiệp bệnh bằng những hành động của mình. Thay vào đó, tôi nhớ tới lời dạy của Sư phụ. Có Pháp ở trong tâm, mọi nghiệp bệnh đều biến mất nhanh chóng.
Bốn năm trước, tôi đột nhiên không thể đứng dậy hoặc đi lại. Đó là một dấu hiệu của chứng hoại tử đầu xương đùi. Con dâu tôi bảo tôi đi bệnh viện nhưng tôi đã từ chối – Tôi biết rằng Sư phụ sẽ quản mình. Nhà của tôi là một điểm học Pháp nhóm. Khi các học viên đến, tôi đã cố gắng giữ mọi việc bình thường, và họ không nhận thấy gì cả. Tôi cố tình làm những công việc nhà mặc dù gặp khó khăn trong việc đứng thẳng và phải chống tay hoặc dựa vào những đồ vật khác.
Tôi tự nhủ mình là một người tu luyện và tôi có thể làm được. Đến ngày thứ 5, tôi vẫn không thể đứng thẳng. Tôi nói với bản thân rằng đã 5 ngày rồi, chẳng phải mình đã hợp tác với cựu thế lực sao. Vì vậy, tôi đã quyết tâm giữ thẳng lưng để bước đi.
Ngày hôm sau là ngày 20 tháng 7, đánh dấu một năm nữa của cuộc bức hại. Tôi quyết tâm đi ra ngoài để dán áp phích. Sau đó, tôi đã có thể đi được. Tôi đã trở lại bình thường 20 ngày sau đó. Qua trải nghiệm này, con dâu tôi đã chứng kiến uy lực của Đại Pháp. Nó không còn yêu cầu tôi đến bệnh viện khi tôi có nghiệp bệnh nữa.
Một lần khác, tôi đột nhiên nôn ra máu trong gần một giờ. Tôi đã từng bị nôn ra máu trước khi tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi không coi nó là việc nghiêm trọng. Tôi ghi nhớ lời dạy của Sư phụ trong đầu và cảm thấy yên tâm. Tôi đi ngủ như bình thường và cảm thấy ổn vào sáng hôm sau.
Một vài năm trước, tôi bị một tai nạn. Hai người đàn ông đi ngang qua tôi mang theo một thanh gỗ lớn dài khoảng 4,5m. Tôi ngồi ngay gần đó. Họ đặt thanh gỗ xuống để nghỉ, nhưng thanh gỗ đã trượt khỏi tay họ và rơi thẳng vào đầu tôi. Tôi ngã gục xuống đất. Nhưng một niệm đầu xuất hiện trong đầu tôi trước khi tôi gục xuống: Tôi là người tu luyện, tôi có Sư phụ bảo vệ, tôi sẽ ổn.
Tôi tỉnh dậy ngay sau đó. Hai người đàn ông rất sợ hãi và nghĩ rằng tôi sẽ chết. Tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và rằng Sư phụ của tôi đã bảo hộ cho tôi, tôi cũng không yêu cầu họ bồi thường. Tôi đã nói với họ về Pháp Luân Công và về việc thoái khỏi ĐCSTQ. Cả hai đều đồng ý.
Gia đình tôi được nhận phúc lành
Con gái tôi là một giảng viên đại học. Nó bị mắc một căn bệnh lạ vào năm 2017, không thể ăn được gì, và toàn bộ cơ thể đau nhức. Sau một thời gian, nó trở nên gầy gò. Con tôi cảm thấy quá đau đớn đến nỗi thậm chí không muốn sống nữa. Tôi đưa nó về nhà và bảo nó nghe các bài giảng của Sư phụ, đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và luyện công.
Ngay sau đó, nó đã bắt đầu ăn được. Sáu ngày sau con gái tôi đã lấy lại được cân nặng của mình. Giờ đây con gái tôi đã là một học viên khoẻ mạnh.
Con dâu tôi không phải là một học viên nhưng rất ủng hộ Đại Pháp. Con dâu tôi chào đón những học viên đến nhà tôi học Pháp. Nó cũng làm thêm nhiều việc nhà để tôi có thời gian ra ngoài nói với mọi người về Đại Pháp. Gia đình của nó rất hạnh phúc.
Tôi cảm thấy may mắn khi trở thành một học viên Pháp Luân Công. Tôi không biết làm cách nào báo đáp lòng từ bi của Sư phụ ngoài việc tiếp tục giảng chân tướng để cứu nhiều người hơn nữa.
Bản tiếng https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/28/把修炼摆在前头-357196.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/28/170928.html
Đăng ngày 23-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.