Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-7-2018] Tên tôi là Tuyết Mai. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2010. Trong suốt tám năm tu luyện, cả tâm lẫn thân của tôi đã có nhiều biến hóa to lớn. Dưới đây tôi xin chia sẻ một số thể hội tu luyện của bản thân.

Bắt đầu tu luyện

Tôi năm nay 54 tuổi. Trước đây, tôi đã từng mắc nhiều loại bệnh như đau dạ dày mãn tính, thiếu máu não, ù tai, trĩ, đau lưng, v.v,… Tôi đã theo chữa cả Đông y và Tây y, và đã tiêu tốn hàng vạn tệ vào thuốc thang và thực phẩm bổ sung, nhưng đều không có kết quả. Chân và lưng của tôi đau nhức đến nỗi khiến tôi cả đêm không thể ngủ được.

Sau khi một người bạn giới thiệu cho tôi về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí trước khi đi ngủ. Chỉ sau vài phút, tôi đã ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng choang. Tôi ngủ rất ngon giấc, chân và lưng tôi cũng không còn đau nữa, đầu não minh mẫn chưa từng thấy. Thật là thần kỳ!

Sau đó, bạn tôi đã cho tôi mượn băng hướng dẫn luyện công và sách “Chuyển Pháp Luân”. Sau khi tôi bắt đầu luyện công được một thời gian ngắn, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất!

Học cách hướng nội

Tôi liên tục học Pháp của Sư phụ và ngộ ra rằng một người tu luyện cần hướng nội bất cứ khi nào gặp vấn đề. Ví dụ như ở đơn vị, vì tôi luôn khăng khăng cho rằng cách thực hiện công việc của mình là đúng nên tôi đã tranh cãi với cấp trên. Tôi cảm thấy ông ấy có thành kiến với tôi và thường hay soi mói tôi. Bất cứ khi nào chúng tôi thảo luận, ông ấy đều nổi cơn thịnh nộ với tôi. Lúc đầu, tôi không nhẫn được và đã cãi lộn với ông ấy. Tôi cảm thấy ông đối xử rất bất công với mình. Buổi tối, tôi không tài nào ngủ được, bắt đầu oán hận ông ấy, tôi còn định bụng sẽ tránh mặt ông ấy.

Tuy nhiên, thông qua không ngừng học Pháp, hướng nội tìm trong bản thân, tôi ngộ ra rằng chính tôi mới là người có vấn đề. Tôi chỉ tập trung vào khuyết điểm của ông ấy mà không nhìn vào trong bản thân mình. Một hôm, tôi cùng một đồng tu đạp xe đến công ty, cuối tháng 11, vừa có một trận tuyết rơi nên trên mặt đường có chỗ vẫn còn băng. Hai chúng tôi vừa đạp xe vừa nói chuyện. Chuyện này chuyện kia, rồi tôi nói đến cấp trên của mình và còn tỏ ra bất mãn, oán hận ông ấy. Đột nhiên, xe đạp của tôi đâm vào một tảng băng khiến tôi bị ngã văng ra. Khi nằm trên mặt đất ôm cái đầu gối bị đau, tôi chợt nhận ra rằng mình đã sai. Đồng tu cũng khuyên tôi nên hướng nội.

Tôi là người tu luyện, tại sao tôi lại không phóng hạ được điểm này chứ? Người tu luyện thì phải làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996]). Cấp trên đối xử không tốt với mình thì có làm sao cơ chứ?

Bây giờ, mỗi khi cấp trên của tôi nổi nóng hay làm việc gì đó mà tôi thấy vô lý, tôi đã có thể giữ được bình tĩnh và còn có thể nói chuyện với ông ấy một cách thân thiện. Tôi cố gắng hết sức để hoàn thành mọi công việc mà ông ấy giao. Thái độ của lãnh đạo đối với tôi cũng đã thay đổi, và mối quan hệ của chúng tôi hiện giờ càng ngày càng hòa hợp.

Gia đình tôi thay đổi thái độ đối với Đại Pháp

Vì chồng, con gái tôi, và họ hàng thân thích của tôi đều nghe theo những tuyên truyền dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trên các kênh truyền thông do nhà nước kiểm soát, nên họ đều phản đối tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã cố gắng ngăn cản tôi tu luyện trong nhiều năm. Chồng tôi sẽ nổi trận lôi đình nếu phát hiện tôi học Pháp luyện công, ông ấy còn xé sách “Chuyển Pháp Luân” của tôi. Khi tôi chia sẻ với chồng về những chuyển biến tích cực của bản thân sau khi tu luyện Pháp Luân Công, ông ấy đều không nghe. Thấy tôi vẫn tiếp tục tu luyện, chồng tôi liền giấu các sách Đại Pháp và máy MP3 ghi nhạc luyện công của tôi.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi không hề oán hận chồng tôi vì những gì ông ấy đã làm, bởi vì tôi biết rằng kiếp trước mình đã từng thiếu nợ ông. Thay vào đó, tôi trở nên từ bi, ôn nhu, và còn chăm sóc tốt hơn cho ông ấy. Tôi biết ông ấy thích ăn sủi cảo, nên tôi thường dậy từ sáng sớm để làm sủi cảo cho ông. Đồng nghiệp của ông rất ghen tỵ với ông, còn ông cũng rất hài lòng với tôi. Một khoảng thời gian sau đó, chồng tôi đã ngừng can thiệp khi thấy tôi học Pháp hay luyện công ở nhà.

Tuy nhiên, khi tôi ra ngoài giảng chân tướng Đại Pháp và cuộc bức hại, có người đã trình báo tôi với cảnh sát. Một lần nữa, chồng tôi lại cố gắng ngăn cản tôi tu luyện. Ông ấy bắt đầu trông chừng tôi và thậm chí ném các sách Đại Pháp của tôi đi. Ông ấy dọa sẽ ly hôn nếu tôi bị báo cảnh sát một lần nữa.

Nửa năm sau, ông bị chẩn đoán mắc bệnh u lympho. Chị gái ông đã thuyết phục ông tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và ông đã đồng ý nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi khuyên ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, sau đó, ông đã có thể ngủ ngon giấc. Ông cảm thấy vô cùng hối tiếc vì trước đây đã đối xử bất kính với Đại Pháp. Một tháng sau, ông qua đời, nhưng ông không phải chịu đau đớn nào về thể xác.

Con gái tôi bị lừa dối bởi những tuyên truyền của ĐCSTQ và sợ rằng tôi sẽ trở nên mất lý trí sau khi tu luyện, vì vậy, cháu đã cố gắng ngăn cản tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho cháu, và dần dần cháu đã tiếp nhận. Sau đó, cháu đã thoái xuất khỏi tổ chức Đoàn, Đội của ĐCSTQ.

Sau khi ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp, cháu đã đắc phúc báo. Cháu đã quen với một thanh niên rất ưu tú ở trường đại học, và sau khi tốt nghiệp, cháu đã tìm được một công việc như ý. Cuộc sống hôn nhân của cháu rất hạnh phúc, và cháu đã sinh được một bé gái thông minh và khỏe mạnh.

Cháu đã kể cho mẹ chồng cháu về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Hiện tại, cả bố mẹ chồng cháu đều đang đọc các sách của Đại Pháp.

Thời gian đầu, anh chị em gái của tôi đều cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Nhưng sau khi chứng kiến sức khỏe của tôi cải biến, thái độ của họ đã thay đổi. Sau đó, họ cũng bắt đầu bước vào tu luyện.

Chị chồng tôi đã từng rất tức giận khi thấy tôi nói chuyện với con trai và con dâu của chị về Đại Pháp. Một hôm, chị bị ngã gẫy xương sườn. Chị đã đến nhà tôi ở vài ngày để tôi chăm sóc cho chị. Tôi khuyên chị niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Vài ngày sau, chị đã thấy hết đau. Bây giờ chị rất tin tưởng vào huyền năng của Đại Pháp.

Hầu hết các thành viên trong gia đình và họ hàng thân thích của tôi đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Bước ra giảng chân tướng

Được một đồng tu khích lệ, tôi đã tham gia một nhóm học Pháp. Học Pháp với các đồng tu lâu năm và chia sẻ thể ngộ với họ đã giúp tôi rất nhiều về phương diện tu luyện cá nhân. Sau khi biết rằng một số đồng tu địa phương đã bị bắt vì giảng chân tướng cho người dân về Đại Pháp, tôi đã quyết định giảng chân tướng cho cảnh sát và nhân viên Phòng 610.

Một hôm, tại một trạm xe buýt, tôi gặp một cảnh sát mà tôi quen biết. Sau khi hàn huyên với nhau vài câu, tôi hỏi anh ấy có tham gia vào việc bắt cóc các học viên Pháp Luân Công không. Anh ấy trả lời là có, vì vậy, tôi đã giải thích với anh ấy rằng ĐCSTQ đã tuyên truyền bịa đặt về Pháp Luân Công, những người tu luyện Pháp Luân Công đều là người tốt, và anh ấy nên bảo vệ họ thay vì bức hại họ. Anh ấy nói: “Bây giờ tôi mới biết rõ sự thật.”

Sau đó, tôi đã đưa tài liệu chân tướng Đại Pháp, và anh ấy đã tiếp nhận. Thậm chí, người cảnh sát này còn đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó, khi chúng tôi gặp lại nhau, anh ấy nói với tôi rằng sẽ bảo vệ các học viên Pháp Luân Công nếu họ bị phát hiện đang phân phát tài liệu về Đại Pháp. Anh ấy cũng sẽ cố gắng nói cho đồng nghiệp của mình chân tướng Đại Pháp và cuộc bức hại.

Nhờ đồng tu giúp đỡ, tôi đã viết thư giảng chân tướng và gửi cho nhiều cơ quan cảnh sát khác nhau trên khắp Trung Quốc. Trong thư, tôi nói rằng tôi thành tâm hy vọng họ sẽ minh bạch chân tướng và sẽ không làm những việc hại mình hại người thêm nữa.

Lúc rảnh rỗi và trong các kỳ nghỉ lễ, tôi thường đi phân phát tài liệu ở các khu dân cư và dán thông tin chân tướng ở những nơi công cộng. Bất cứ khi nào đi chợ hay tham gia các buổi họp mặt, tôi đều giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp.

Thời kỳ Chính Pháp đã sắp kết thúc, tôi cần phải nghiêm khắc hơn với bản thân và làm tốt ba việc để không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ, không cô phụ sự kỳ vọng của chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/4/370444.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/4/171390.html

Đăng ngày 25-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share