Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đức
[MINH HUỆ 25-7-2018] Tôi là một bác sỹ liệu pháp sức khỏe tự nhiên, sống ở thành phố Mönchengladbach của nước Đức. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2001. Khi Minh Huệ kêu gọi các học viên phương Tây viết bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, lúc đầu tôi thấy thông tri không phải nhắm vào mình bởi ở các Pháp hội, tôi đã đọc ba bài chia sẻ thể ngộ tu luyện cùng với người chồng cũng tu luyện của mình. Ngoài ra, tôi không nghĩ rằng gần đây mình có nhận thức nào thực sự quan trọng trong tu luyện. Tôi chỉ thay đổi chủ ý của mình sau khi các đồng tu hỏi xem tôi có muốn viết một bài chia sẻ không và tôi đọc được một bài viết của một học viên Trung Quốc có tiêu đề “Người Trung Quốc chúng tôi mong chờ được đọc những bài chia sẻ tâm đắc thể hội của học viên phương Tây” khiến tôi cảm động sâu sắc.
Bằng việc viết ra những trải nghiệm của mình, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc này và hiểu rõ được sứ mệnh trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh của bản thân. Ngoài ra, chia sẻ của tôi có thể giúp những học viên khác, giống như những bài viết của các học viên khác luôn là sự trợ giúp và ủng hộ to lớn đối với tu luyện của bản thân tôi. Tôi cũng nhận ra rằng quá trình viết bài đòi hỏi phải hướng nội sâu sắc, từ đó có thể nhận ra những chấp trước và buông bỏ chúng.
Nhưng tôi nên viết gì đây? Không lâu sau, tôi đã có câu trả lời. Trong một lần giao lưu chia sẻ, một học viên nói về tâm sợ hãi của cô ấy và tôi đột nhiên biết rằng đây sẽ là chủ đề bài viết của tôi bởi tâm sợ hãi có lẽ là một trong những chấp trước lớn nhất của tôi, có thể đã đến lúc để đối mặt với chấp trước này và cuối cùng vượt qua nó.
Thậm chí khi còn là một đứa trẻ, tâm sợ hãi đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Tôi sợ người mẹ áp đặt của mình và sợ những người lớn khác. Tôi cố gắng không mắc lỗi để không bị phạt. Tôi thực sự thích ở một mình. Ở tuổi thanh thiếu niên, tôi bắt đầu hiểu ra rằng tính nhút nhát đã làm cuộc sống của tôi khó khăn. Nhưng tôi không biết làm sao để thay đổi, vì vậy tâm sợ hãi vẫn cắm rễ sâu trong tôi.
Rốt cuộc, tâm sợ hãi khiến tôi luôn lo lắng và bi quan. Tôi có ít niềm vui trong cuộc sống và thường mang tâm trạng buồn phiền. Khi là một thiếu nữ, tôi còn bị bệnh. Tôi bị dị ứng với một số loại thực phẩm và cuối cùng bị hen phế quản dị ứng. Cuộc sống của tôi hết sức khổ cực và chuyện bị bệnh khiến tôi thậm chí sợ hãi hơn nữa.
Với hy vọng cải thiện tình trạng thể chất và tinh thần, tôi bắt đầu sử dụng tất cả các loại thực phẩm bổ sung và các loại liệu pháp tự nhiên. Tôi cũng học Mật giáo và chi nhiều tiền cho tài liệu và các chương trình học Mật giáo, nhưng điều này chỉ giúp được chút ít.
Vào mùa hè năm 2001, tôi đọc một báo cáo ngắn trong một cuốn tạp chí về cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Tôi không thể hiểu nổi tại sao một môn khí công ôn hòa như vậy lại bị đàn áp. Khi đó, tôi đang luyện tập yoga. Mặt khác, tôi khâm phục sức mạnh và sự chân thành của các học viên [Pháp Luân Công] trong việc giữ vững đức tin của mình bất chấp cuộc bức hại tàn bạo. Tôi vô cùng muốn biết sức mạnh của những con người này đến từ đâu, bởi lúc đó tôi đang ở thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc đời và hoàn toàn bất lực và mềm yếu.
Ngay lập tức tôi muốn hiểu về Pháp Luân Công. Tuy nhiên, tôi thấy có ít hy vọng vì nghĩ rằng Pháp Luân Công chỉ có ở Trung Quốc. Không lâu sau, tôi đi bộ qua một đoạn đường dành cho người đi bộ ở quê nhà và đột nhiên thấy một biểu ngữ có in các chữ “Pháp Luân Công”. Tôi khó mà tin được và ngay lập tức đi tới chỗ quầy thông tin, ở đó một học viên đã nói với tôi một số thông tin cơ bản về cuộc bức hại.
Tôi đã hỏi liệu ở nước Đức, có nơi nào mà tôi có thể học các bài công pháp không, rồi kinh ngạc và vui mừng khi biết có một vài người tu luyện Pháp Luân Công ở thị trấn chúng tôi. Sau đó tôi liên lạc với những người này, họ mời tôi đến và muốn giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi.
Vì vậy, tôi bắt đầu tích cực tu luyện Pháp Luân Công. Tôi luyện công đều đặn và đọc sách Chuyển Pháp Luân. Sau một thời gian, tôi cảm thấy mình khỏe hơn nhiều. Thậm chí sau một ngày dài làm việc, tôi cũng không thấy mệt mỏi. Sau đó, bệnh hen phế quản của tôi biến mất và triệu chứng dị ứng đỡ hơn, rồi cuối cùng thì cũng hết hẳn. Tinh thần của tôi cũng tốt hơn nhiều. Tâm sợ hãi chưa mất hẳn nhưng tôi can đảm hơn và cởi mở hơn khi trò chuyện với người khác.
Tôi cũng gặp phải nhiều khảo nghiệm và chướng ngại. Khi bắt đầu giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại ở Trung Quốc, tôi tham gia một buổi lễ thắp nến ở Cologne để tưởng niệm các học viên đã mất đi mạng sống trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tôi rất thận trọng, cảm thấy tê liệt, do dự khi phát các tờ rơi chân tướng. Dần dần, tôi trở nên can đảm hơn và có thể tiếp xúc với người khác. Không lâu sau, tôi gặp phải các trở ngại khác nữa, gồm việc thông báo cho các chính trị gia biết về các vi phạm nhân quyền ở Trung Quốc và tổ chức thuyết trình ở các trường học. Tôi luôn rất sợ hãi, nhưng khi bước ra làm, tôi cảm thấy Sư phụ và Đại Pháp đã gia trì cho tôi. Đối với tôi, đó là một phép màu.
Tuy nhiên, tâm sợ hãi của tôi vẫn chưa được loại bỏ.
Sư phụ giảng:
“Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi hiểu rằng tâm sợ hãi là một cảm xúc mà luôn dẫn đến các tình huống nhất định khiến các chấp trước của tôi xuất hiện. Đó là một vòng tuần hoàn vô tận mà tôi phải đột phá.
Nhiều lần, tôi cố gắng thanh lý trường không gian của mình bằng chân niệm. Sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đó chưa phải đột phá thực sự. Tôi hiểu rằng mình phải hướng nội nhiều hơn để xem những gì ẩn nấp đằng sau tâm sợ hãi. Tôi nhận ra rằng mình không phải là sợ người khác, mà là sợ tổn thương, sợ bị phê bình, sợ bị trừng phạt và sợ mất mặt.
Căn nguyên của tâm sợ hãi là vì [không muốn] tự ngã có thể bị tổn thương. [Chính là] tôi đã kiên quyết bảo vệ tự ngã của mình.
Tự ngã này, sinh mệnh ích kỷ này, không phải chân ngã của tôi, vì chân ngã là vị tha. Vì vậy, tôi bắt đầu phát chính niệm thanh lý tư tâm cố chấp này. Ban đầu tôi thấy rất khó tập trung, nhưng sau đó, toàn thân tôi, nhất là ở đầu nóng bừng lên. Sau đó, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm và thanh tỉnh.
Không lâu sau, tôi hỗ trợ bán vé Shen Yun tại một trung tâm mua sắm. Tôi đã hỗ trợ hạng mục này trong vài năm, nhưng thậm chí giờ tôi vẫn phải đấu tranh với tâm sợ hãi lặp đi lặp lại nhiều lần. “Mình chưa bao giờ làm công việc bán hàng, làm thế nào để mình thuyết phục mọi người mua vé đây? Mình có đang làm đủ tốt không?” Những ý nghĩ đó can nhiễu tôi, làm tôi tiêu hao nhiều năng lượng, vì thế sau đó tôi thấy hoàn toàn kiệt lực.
Lần này, tôi phát chính niệm thời gian dài và tập trung loại bỏ tâm sợ hãi và lo lắng của mình, không nghĩ về bản thân nữa mà chỉ nghĩ đến những người cần được cứu qua việc xem chương trình Shen Yun. Điều này giúp tôi rất nhiều, tôi trở nên trầm tĩnh hơn và nội tâm thoải mái hơn nhiều.
Tôi thấy Sư phụ đang gia trì cho mình trên hành trình này. Tâm sợ hãi đã suy yếu và bây giờ tôi tự tin rằng mình sẽ có thể loại bỏ nó tận gốc.
Con xin tạ ơn Sư phụ tôn kính vì đã ban cho con cơ hội bước đi trên con đường tu luyện vĩ đại này. Cảm ơn các đồng tu trên toàn thế giới.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/25/371446.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/27/171287.html
Đăng ngày 28-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.