Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-7-2018] Sau khi đọc thông báo “Tất cả đệ tử Đại Pháp cần biết” của ban biên tập Minh Huệ. Tôi nhận ra rằng bài viết này không chỉ nói về vấn đề an toàn bảo mật, mà còn về việc buông lơi tu luyện và dục vọng bành trướng gây ra do chấp trước vào sử dụng điện thoại di động của các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi tin rằng vấn đề này rất cần được chúng ta quan tâm nhiều hơn.
Tháng trước tôi bị một tai nạn xe khiến cơ hoành bị chấn thương. Tôi tin rằng vụ tai nạn xảy ra là do tôi đã quá chấp trước vào việc sử dụng điện thoại di động trong cuộc sống hằng ngày, điều này đã tạo sơ hở cho cựu thế lực lợi dụng.
Tôi muốn chia sẻ về những gì mà tôi đã trải qua, để tăng cường quyết tâm loại bỏ chấp trước này, và đây cũng có thể được xem như một bài học cho các bạn đồng tu đang đối mặt với những tình huống tương tự.
Sử dụng điện thoại di động ngày càng thường xuyên
Tôi đã đổi sang sử dụng mẫu điện thoại có màn hình to hơn và cài đặt nhiều ứng dụng, bao gồm WeChat (một ứng dụng nhắn tin đa dụng và mạng xã hội của Trung Quốc), và các ứng dụng mua sắm. Chúng giúp tôi thuận tiện trong việc mua sắm và lướt web, điều mà tôi làm bất cứ khi nào có thời gian rảnh.
Trong vài năm, tôi có thể tự kiểm soát bản thân và không sử dụng quá đà các ứng dụng hoặc lướt web quá thường xuyên. Tuy nhiên, tôi đã gia tăng thời gian sử dụng điện thoại mà không nhận ra. Tôi chủ yếu lướt web để xem các tin giải trí và mua sắm, và thỉnh thoảng tôi cũng xem các video hoặc phim dài tập.
Khi còn nhỏ, tôi từng là một người hâm mộ điện ảnh và thích theo dõi những người nổi tiếng. Tôi cũng rất thích mua sắm quần áo. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết được rằng những thói quen này đều là chấp trước mà tôi cần phải vứt bỏ. Nhưng trạng thái tu luyện của tôi không ổn định. Có khi tốt, nhưng có khi lại rất tệ.
Năm ngoái, tôi chuyển qua làm một công việc mới, nơi đó tương đối yên tĩnh, và tôi thường xuyên là người duy nhất ở trong văn phòng. Lúc đầu tôi thường học Pháp khi có cơ hội và chỉ sử dụng điện thoại ở công ty vào thời điểm gần cuối ngày làm việc. Nhưng sau một giai đoạn thời gian tôi không còn có thể tự kiểm soát bản thân và thời gian sử dụng điện thoại ngày càng nhiều hơn. Chuyện tương tự xảy ra khi tôi ở nhà. Trong khi đang học Pháp, tôi cũng bất giác cầm điện thoại lên để xem.
Có một giai đoạn thời gian khi con trai tôi còn ở nhà, và Sư phụ đã điểm hóa cho tôi thông qua cháu không chỉ một lần. Con trai tôi nhìn thấy tôi dùng điện thoại, cháu nói: “Sao mẹ có thể tu luyện khi cứ xem điện thoại như thế được?”
Một bạn đồng tu nói rằng anh ấy mơ thấy tôi bắt đầu hút thuốc lá. Tôi biết rằng chấp trước vào điện thoại di động của mình cũng giống như cơn nghiện khó cưỡng lại được. Tôi sợ rằng vì mình có chấp trước tệ hại này mà cựu thế lực có thể lợi dụng nó để can nhiễu tôi. Cuối cùng, điều không nên xảy ra, đã xảy ra.
Gặp tai nạn
Tôi gặp tai nạn. Chiếc xe máy tôi đang điều khiển đâm phải một chiếc xe ô tô, và khiến tôi bị thương. Do áp lực từ bạn bè và gia đình, tôi được đưa đến bệnh viện. Các kiểm tra, chẩn đoán cho thấy tôi bị nứt một vài vị trí xương ở đốt sống thắt lưng. Tôi làm phẫu thuật cố định cột sống và sau đó được đưa về nhà nghỉ ngơi.
Tôi cảm thấy chán nản và bị suy sụp trong vài ngày đầu sau chấn thương, vì đã không giữ vững chính niệm cuối cùng phải vào bệnh viện làm phẫu thuật. Tuy nhiên, Sư phụ đã nhắc nhở các học viên rằng biết sai rồi phải mau chóng đứng lên. Vì thế tôi quyết định rằng phải tận dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi này để tập trung học Pháp và hướng nội.
Tìm ra chấp trước của bản thân
Tôi đã học Pháp rất nhiều trong một tháng sau đó, nhưng mặc dù vậy tôi không hề cảm thấy có chút cải thiện nào. Khi hướng nội, tôi có thể thấy rõ chấp trước vào điện thoại di động của mình. Từ lâu tôi đã biết mình có chấp trước này, chỉ là không đặt tâm thực tu.
Tôi xoá tất cả các ứng dụng video trên điện thoại trong thời gian ở trong bệnh viện, nhưng giữ lại ứng dụng mua sắm trực tuyến và ứng dụng trò chuyện, vì tôi nghĩ rằng chúng có thể hữu ích về sau. Tôi cũng quyết định không sử dụng điện thoại trừ khi thật sự cần.
Tuy nhiên, sau khi trở về nhà, việc duy nhất tôi có thể làm là nằm trên giường và học Pháp. Việc ít vận động khiến tôi cảm thấy muốn sử dụng điện thoại. Tôi đã rất lúng túng khi ngay cả khổ nạn lớn thế này cũng không đủ để tôi từ bỏ ham muốn sử dụng điện thoại.
Tôi đã làm gì trong suốt 20 năm tu luyện Đại Pháp? Tại sao tôi lại đáng thất vọng như vậy? Tôi tự trách bản thân mình và cảm thấy hối tiếc sâu sắc.
Ngày hôm đó, kinh văn mới nhất của Sư phụ được công bố, và tôi đã đọc đi đọc lại bài giảng đó. Sư phụ một lần nữa nói về mạng Internet bại hoại như thế nào.
“Còn có một vấn đề, mọi người biết chăng? Chúng ta có nhiều thành tựu, [như] đại học Phi Thiên và Thần Vận, có rất nhiều việc đứng đầu thế giới, chúng ta đều không đưa lên mạng, đều không đăng lên Internet. Là vì Internet cũng giống như ma quỷ, cái gì cũng lên đó, là nơi thối nát nhất, là sản phẩm bại hoại nơi nhân loại. Chúng ta lẽ nào đặt lên đó để lẫn lộn vào? Đưa những gì tốt của mình lên đó?” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Tôi tự hỏi đã có bao nhiêu vật chất xấu tích lũy trong tâm trí mình. Tẩy tịnh hết tất cả sẽ rất khó khăn.
Tôi đọc lại lần nữa bài viết “Tất cả đệ tử Đại Pháp cần biết”, và ngay lập tức gỡ bỏ WeChat, iCloud và tất cả những ứng dụng khác. Sau đó, tôi đã khôi phục điện thoại về chế độ cài đặt ban đầu.
Tất cả lý do biện minh cho ham muốn sử dụng WeChat bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi và tôi thậm chí còn từng nghĩ về việc cài đặt lại những ứng dụng, nhưng tôi đã kháng cự lại cám dỗ đó, vì tôi muốn vạch trần chấp trước của mình và nhổ bỏ nó từ tận gốc.
Trước khi tu luyện, tôi có viết hai bài viết dài, và sau khi đọc lại tôi nhận ra rằng chúng đều có nội dung về việc tôi đã quan tâm theo đuổi những người nổi tiếng như thế nào và họ đã khơi gợi những cảm xúc của tôi ra sao.
Mỗi câu từ đều bộc lộ tâm hiển thị và hoan hỷ của tôi. Nó làm tôi giật mình, vì những vật chất xấu này đã tích tụ trong thân tâm tôi qua nhiều năm.
Ngay cả bây giờ khi tôi nói về những bài viết đó, tôi vẫn còn cảm thấy hãnh diện và vui sướng. Cuối cùng tôi nhận ra vì sao mình không thể vứt bỏ những chấp trước này qua nhiều năm, và chúng đã tăng trưởng như thế nào qua việc tôi sử dụng điện thoại di động.
Hành vi của tôi đã dẫn tôi đến bờ vực nguy hiểm trên con đường tu luyện chỉ vì tôi đã không sẵn sàng từ bỏ chúng.
Tôi liền lập tức xoá hết tất cả những gì đã viết và quyết định rằng tôi sẽ toàn tâm giải quyết những vấn đề của mình.
Sư phụ giảng:
“Làm người tu luyện chân chính có quyết tâm, họ có thể Nhẫn được vững chắc; với các chủng lợi ích trước mắt họ có thể vứt bỏ các tâm chấp trước, có thể coi chúng rất nhẹ, chỉ [những ai] có thể làm được như thế thì mới thấy không khó. Người nào mà nói là khó, thì chính là vì họ không vứt bỏ được những thứ ấy. Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi cảm thấy chấn động toàn thân và chấp trước vào sử dụng điện thoại bị suy yếu rất nhiều. Tôi cũng tin rằng mình có thể hoàn toàn buông bỏ chấp trước vào điện thoại.
Vài ngày sau đó, tôi không sử dụng điện thoại. Tôi biết Sư phụ đã giúp đỡ tôi gỡ bỏ những vật chất xấu kia, nhờ vậy cho phép tôi có khả năng đạt được mục tiêu của mình là vứt bỏ chấp trước hoàn toàn.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/16/371100.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/16/171533.html
Đăng ngày 26-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.