Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 22-6-2018] Vài ngày trước vào lúc sáng sớm tôi có một giấc mơ. Vài ngày trôi qua nhưng giấc mơ vẫn hiện rõ trước mắt tôi, giống như vừa mới xảy ra, khiến tâm tôi khó bình tĩnh lại. Khi ngồi viết lại thành bài, những ngón tay đánh trên bàn phím giống như những nhát búa đập vào tim, khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi muốn viết ra chia sẻ của mình, hy vọng có thể khích lệ các đồng tu để cùng nhau đề cao.
Trong mơ, tôi cùng vợ trở về quê nhà. Chúng tôi thấy rất nhiều người, gồm cả người bản địa và người nước ngoài, cũng có rất nhiều học viên. Đâu đâu cũng có người, đông nghìn nghịt. Cả thôn làng như đang cùng nghênh đón một buổi lễ trọng đại, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn cảnh tượng này, tôi không biết đang có việc gì, cũng không biết những người đó đến từ đâu, tại sao họ đến. Vào lúc đó, những đám mây nhiều màu sắc xuất hiện. Không có mặt trời, nhưng sắc màu rất tươi sáng, phản chiếu xuống mặt đất. Vô vàn cánh hoa xuất hiện trên bầu trời, bay trong không trung. Cảnh tượng thật đẹp mà tôi chưa bao giờ được chứng kiến.
Đột nhiên một đồng nghiệp gọi tên tôi và chỉ lên bầu trời. Tôi nhìn qua các đỉnh núi, nhìn thấy một vòng xoáy màu tím, giống như lỗ đen vũ trụ, đang từ từ xoay. Những vòng xoáy tương tự cũng xuất hiện ở các nơi khác nhau, đồng thời xoay tròn. Trên trời dưới đất khắp nơi đều ngập tràn ánh sáng nhiều màu sắc, rực rỡ chói lọi. Mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đó vợ tôi, cũng là một học viên, đã kéo tôi qua đám đông tới một quảng trường. Ở đây cũng có rất nhiều người, phía trước quảng trường có một bức tường cao lớn với một cánh cửa ở giữa, khí thế rất hùng vĩ, nhưng lại rất nhỏ so với cả bức tường. Chúng tôi tiến đến phía trước cánh cửa, cánh cửa tự động mở, và dường như chúng tôi đang bước vào một hoa viên hoàng gia, lộng lẫy tráng lệ, với những hòn non bộ cao lớn, hồ nước trong vắt, cây cối xanh um tùm, và những con đường lát đá cẩm thạch đẹp đẽ. Ở đó cũng có rất nhiều người.
Những người được gọi tên
Tôi đi vài bước về phía trước. Đột nhiên có một giọng nói thanh thoát và êm ái gọi tên tôi và bảo tôi quy vị. Tôi quay người lại để tìm nơi phát ra tiếng nói, và ngạc nhiên khi thấy bầu trời chật kín những Thần, Phật, Bồ Tát, vô cùng thần thánh, hùng vĩ, và thù thắng. Những Thần, Phật, Bồ Tát đó trên đầu đều có vòng hào quang, có vị ngồi xếp bằng trên đài sen. Ngoài ra còn có rất nhiều thiên binh thiên tướng, tay cầm vũ khí, đứng xếp hàng chỉnh tề trên không trung, vô cùng oai nghiêm.
Nhìn thấy tất cả những điều này, tôi không khỏi khiếp sợ, thầm nghĩ lẽ nào Chính Pháp đã kết thúc? Tôi chắp tay hợp thập và bắt đầu bay vút lên, khi bay đến cạnh một vị Phật tôi dừng lại, ngồi xếp bằng kết ấn. Trong quá trình bay lên, tôi cảm thấy có chút không quen, giống như lần đầu tiên bay, có chút căng thẳng. Tôi nhìn xuống phía dưới, thấy đâu đâu cũng là người, đều đang nhìn lên trên trời, không biết phải làm gì. Trên trời khắp nơi đều là các Thần Phật Bồ Tát.
Tôi nhìn xuống rồi nhìn lên để tìm đồng tu vợ nhưng không thấy, trên mặt đất không có, trên trời cũng không. Trong tâm tôi nghĩ mình tu kém như vậy, nếu tôi có thể quy vị, đồng tu vợ chắc chắn sẽ ở tầng cao hơn mình. Tôi liền bay lên cao hơn, xuyên qua không gian vũ trụ, bay lên rất cao, tới một nơi, tôi nhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều có ánh sáng đỏ tím và xanh lam. Tôi nhìn kỹ hơn, chẳng phải đây là “Cột trụ sáng tạo” sao. Tôi bay quanh đó một vòng, không thấy ai, chỉ thấy một sinh mệnh, không phải là động vật, là một sinh mệnh tôi chưa từng gặp, đang ngồi chơi xếp gỗ ở đó, đang chơi rất vui. Nhìn nó có vẻ rất thiện lương, nhưng cũng rất ham chơi. Tôi không tìm thấy gì khác, liền bay trở về. Lúc này ở mặt đất vẫn còn rất nhiều người, nhìn lên trời với ánh mắt chờ đợi, mong mình được gọi tên. Mỗi khi ở trên gọi tên một người, ở dưới liền có một người bay lên, trên trời cũng đã chật kín người rồi.
Lúc này trên trời đã ngừng gọi tên. Những người ở mặt đất khuôn mặt đều tuyệt vọng. Tôi vẫn không tìm thấy vợ, vì vậy tôi quay trở lại mặt đất để tìm.
Tôi đã gặp một học viên mà tôi quen, trông anh ấy dường như rất vội vã. Tôi hỏi anh ấy có biết Chính Pháp đã kết thúc rồi không? Anh ấy vô cùng bối rối và không hiểu tôi đang nói gì. Tôi hỏi xem anh ấy có được gọi tên không, anh ấy trả lời không. Tôi bảo anh ấy hợp thập và nhanh chóng bay lên, trước khi quá muộn. Anh ấy cố gắng bay, nhảy lên nhảy xuống, nhưng không có tác dụng. Dường như anh ấy có việc gì đó cần làm, nên mau chóng bỏ đi. Trong đời thực, học viên này luôn bận rộn với cuộc sống đời thường, và chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền.
Nhiều người vẫn chờ đợi được gọi tên, và nhiều người trong số đó là học viên. Tôi sẽ mãi ghi nhớ cảnh tượng những người nhìn chăm chú lên bầu trời một cách tuyệt vọng. Tôi thức giấc và thấy trong lòng đầy u ám. Tôi cảm thấy buồn cho những học viên vẫn còn đang đứng dưới mặt đất, và cũng buồn cho bản thân vì đã không làm tốt.
Tự hỏi mình có thể quay trở về không
Tôi đã đặt câu hỏi cho bản thân. Liệu tôi đã làm tốt ba việc chưa? Tôi đã cứu đủ người chưa? Khi đối mặt với thời khắc cuối cùng trong tu luyện, tôi có thể quay trở về hay không?
Sư phụ đã điểm hoá trong giấc mơ và cho tôi thấy những chỗ tôi làm chưa được tốt.
Tôi đã nhận ra mình có chấp trước vào tình. Sư phụ giảng:
”Các đệ tử Đại Pháp, [trong suốt] một mạch cho đến bước cuối khi chư vị đạt viên mãn, thì chư vị vẫn đang được khảo nghiệm xem có thể đạt không, liên tục đến khi chư vị chỉ còn một bước nữa là xong việc thì đều có thể là một khảo nghiệm vô cùng then chốt, vô cùng then chốt đối với chư vị; vì mỗi bước đối với tu luyện của chư vị, đối với khảo nghiệm của chư vị đều càng ngày càng then chốt, nhất là đến giai đoạn cuối cùng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Nếu đến thời khắc viên mãn mà những niệm đầu của bạn vẫn không chính, thậm chí dù chỉ còn chút ít, bạn cũng có thể để tuột mất cơ hội quý giá, và hàng vạn năm chờ đợi sẽ thành vô ích.
Sự tuyệt vọng của những người còn đứng trên mặt đất cho thấy tôi đã giải đãi không trân quý những chúng sinh mình cần phải cứu, điều này khiến tôi đau lòng không dứt. Thường ngày đối với những đồng tu không tinh tấn tôi cũng không kịp thời và kiên nhẫn nhắc nhở, tôi đã quên đi lời dặn dò lẫn nhau trước khi hạ thế: “Nếu như tôi mê mờ trong cõi hồng trần nhất định hãy đánh thức tôi dậy”.
Tôi phải tinh tấn hơn nữa, nhanh chóng quy chính bản thân, nhất tư nhất niệm đều không được sai, kiên trì tu bỏ những gì không phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp, bù đắp những khiếm khuyết và thiếu sót, viên dung những gì Sư phụ yêu cầu, tận dụng thời gian cứu người, không chậm trễ dù chỉ một giây. Tất cả chúng ta đều cần khẩn trương, nhắc nhở thúc giục nhau, toàn tâm làm tốt ba việc, cùng nhau đề cao, chớ để bản thân phải hối tiếc.
Tầng thứ tu luyện cá nhân hữu hạn, chỗ nào chưa phù hợp xin các đồng tu từ bi chỉ rõ
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/22/最后一刻你能归位吗–370088.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/1/171351.html
Đăng ngày 25-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.