Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-7-2018] Trong quá trình thực tu, nếu gặp mâu thuẫn mà người tu luyện không thể nhẫn, thì việc đó sẽ gây ra tranh chấp và mâu thuẫn, và thậm chí tạo gián cách giữa các học viên, ảnh hưởng đến việc phối hợp chỉnh thể khi làm các hạng mục Đại Pháp.
Làm bẩn sàn nhà sạch
Cha tôi luôn đi lại trên mặt sàn bếp sạch và còn ướt bằng đôi giày bẩn của ông sau khi vợ tôi vừa mới lau xong.
Vợ tôi bắt đầu oán hận sau khi chuyện này diễn ra một thời gian. Tôi và vợ đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi bảo cô ấy: “Một học viên Đại Pháp phải tu nhẫn. Em nên xem việc này là khảo nghiệm và cố gắng vượt qua. Lần tới khi nó xảy ra, đừng nổi giận, hãy dọn dẹp giúp ông.”
Cô ấy đã làm theo gợi ý của tôi khi cha tôi lại tiếp tục đi giày bẩn lên sàn ướt, và lần này cô ấy chỉ đơn giản là lau dọn. Cô đã giữ bình tĩnh và không cảm thấy oán hận.
Sau lần đó, cha tôi đã đợi cho sàn khô rồi mới đi lên.
Cha tôi chấm dứt những thói quen khó chịu của ông
Cha tôi thích hút thuốc, vì vậy tôi mua cho ông một cái gạt tàn. Nhưng ông không bao giờ dùng và chỉ đơn giản để cho tàn thuốc rơi xuống sàn. Ông cũng khạc nhổ ra sàn nhà.
Sư phụ giảng:
“Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi gắng hết sức để giữ bình tĩnh, và lau dọn cho ông mà không nói lời nào. Khi tôi tiếp tục làm điều này, không lâu sau cha tôi bắt đầu sử dụng gạt tàn, và ông cũng chấm dứt khạc nhổ ra sàn nhà.
Tìm ra tâm tranh đấu
Tôi đi làm ăn, thường xuyên phải ra ngoài giao hàng. Cách đây vài năm, mỗi lần tôi đi giao hàng trở về, cha tôi kiểu gì cũng trách mắng tôi. Ông làm điều này suốt cả năm. Tôi cố gắng kìm chế cơn nóng giận và không bao giờ nói lại hay phàn nàn.
Một ngày mùa hè, tôi đi giao hàng trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi và khát nước. Cha tôi không hỏi tôi xem có muốn ăn hay uống thứ gì không, mà thay vào đó ông bắt đầu trách mắng tôi. Tôi đi ra sân để lấy nước và trong tâm cảm thấy tức giận.
Sư phụ giảng:
“Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi tự hỏi tại sao, đã lâu vậy rồi mà cha tôi cứ luôn trách mắng tôi khi tôi về nhà. Khi tôi bị bắt giữ vì đức tin của mình, ông đã đến đồn cảnh sát và đòi thả tôi. Vậy tại sao giờ ông lại trách mắng tôi?
Tôi nhận ra rằng đây là cơ hội giúp tôi đề cao tâm tính. Tâm tranh đấu của tôi quá mạnh và tôi đã không thực sự tu “nhẫn”. Tôi chỉ kiềm chế bản thân để không to tiếng. Nếu thực sự làm được cái nhẫn của người tu luyện, thì tôi đã không cảm thấy tức giận trong tâm. Sư phụ muốn tôi loại bỏ tâm tranh đấu và đề cao.
Sau khi hiểu ra điều này, tôi trở về phòng và lặng lẽ lắng nghe cha tôi trách mắng. Tôi có thể thấy ông đã mệt khi ngồi trên giường, vì vậy tôi đến ngồi cạnh ông và lắng nghe. Ông trách mắng tôi một lúc lâu, và dần dần tôi không còn cảm thấy tức giận nữa. Tôi không cảm thấy những lời trách mắng của ông khiến tôi dao động, và tôi vẫn giữ được bình tĩnh. Rồi đột nhiên, ông ngừng mắng.
Từ hôm đó, cha tôi không còn trách mắng tôi nữa và bây giờ ông luôn vui vẻ khi gặp tôi. Nhận thức của tôi là Sư phụ đã giúp môi trường của tôi trở nên hòa thuận vì tôi đã đề cao tâm tính và vượt qua khảo nghiệm.
Trên đây là trải nghiệm của tôi trong quá trình thực tu; nếu có điểm nào chưa đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/14/370981.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/12/171491.html
Đăng ngày 22-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.