Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi kiên định tin tưởng Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù đã trải qua tất cả các loại khổ nạn, nhưng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ đức tin của mình, thay vào đó tôi chứng minh cho mọi người thấy vẻ đẹp của pháp môn tu luyện này.

Thành công của công ty phụ thuộc vào cách đối đãi với các học viên

Tôi làm việc cho một doanh nghiệp chuyên sản xuất các thiết bị điện tử gia dụng. Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, tôi đã bị bắt giữ phi pháp và bức hại. Mỗi lần sau khi được thả, cấp trên nơi tôi làm việc lại cho phép tôi quay trở lại công việc.

Khi được chỉ định vào bộ phận quản lý thiết bị, tôi đã tận dụng từng cơ hội để nói chuyện với các đồng nghiệp và cấp trên về Pháp Luân Đại Pháp và việc các học viên Đại Pháp đã tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn như thế nào.

Quản lý thiết bị là một công việc mà việc nhận hối lộ từ các nhà thầu phụ là rất bình thường. Một số nhân viên trong phòng tôi đã bị điều tra vì nhận hối lộ và một vài người đã bị đưa ra tòa. Nhưng việc hối lộ vẫn không chấm dứt; vì họ chỉ thỏa thuận ngầm nên không thể tìm ra được bằng chứng.

Có lần, một cấp trên đã nhận xét thẳng thắn rằng giao việc quản lý phòng cung ứng cho tôi sẽ không có vấn đề gì vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người đều biết tôi sẽ không nhận hối lộ.

Doanh nghiệp này đã đạt được tăng trưởng mạnh trong vòng 20 năm gần đây, với doanh thu đạt mức gần 40 tỷ nhân dân tệ.

Tuy nhiên, qua thời gian, các lãnh đạo của công ty đã thay đổi thái độ của họ đối với Đại Pháp. Họ không sắp xếp công việc cho tôi sau khi tôi được thả ra khỏi trại cưỡng bức lao động vào năm 2011, cũng không phê duyệt tiền bồi thường cho tôi. Tôi đã bị ép nghỉ việc vào tháng 7 năm 2015.

Cuối năm đó, công ty gặp phải đợt sụt giảm doanh thu lớn đầu tiên và nhiều lãnh đạo công ty phải nghỉ việc. Tôi tin rằng tình huống này có quan hệ trực tiếp tới cách họ đối đãi với các học viên.

Cảnh sát hiểu chân tướng

Năm 2003, tôi bị bắt giữ trái phép và bị giam ở một nơi được gọi là “Trường Giáo dục Pháp luật”, thực chất là một trung tâm tẩy não. Lính canh được chọn từ nhiều trại cưỡng bức lao động vì họ có kinh nghiệm trong việc “chuyển hóa” các học viên. Một số họ có kiến thức về tâm lý học và được đào tạo theo nhiều cách để “chuyển hóa” các học viên.

Sau một thời gian, tôi thấy một số lính canh rất tốt bụng và không sẵn lòng bức hại các học viên, trong khi số khác thì bị lừa dối là do tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Một lính canh trẻ chịu trách nhiệm giám sát và “chuyển hóa” tôi. Cậu ấy biết các học viên Đại Pháp là người tốt, nhưng không nhận ra rằng việc bức hại các học viên có thể khiến cậu gặp nguy hiểm. Cậu ấy cũng không tin vào nguyên lý “thiện ác hữu báo”.

Tôi muốn thuyết phục cậu ấy đối xử tốt với các học viên, và tôi tự hỏi nên làm việc ấy như thế nào. Sau khi nói chuyện với cậu ấy một lúc, tôi nhận ra cậu đến từ vùng Triều Sán. Tôi nhớ rằng những người ở vùng đó có truyền thống tín Thần tín Phật, và trong nhà họ vẫn đang thờ cúng những vị giác giả.

Khi tôi đề cập đến một số tín ngưỡng truyền thống của Trung Quốc, cậu ta tỏ ra thích thú.

Tôi nói: “Để có được phúc phận, tổ tiên của một người phải tích lũy đức qua nhiều đời. Chỉ những gia đình như vậy mới có được phúc phận. Ngăn cản hay can nhiễu người khác tin tưởng vào Phật và Pháp có thể khiến người đó đánh mất tất cả đức của mình.”

Tôi tiếp tục: “Pháp Luân Đại Pháp là Pháp cao nhất trong trường phái Phật. Cậu sẽ mất bao nhiêu đức sau khi can nhiễu một Pháp lớn nhường ấy? Không có đức, liệu cậu có thể có phúc phận trong tương lai không?” Cậu ấy lặng thinh, không biết nói gì.

Kể từ đó, cậu ấy không còn đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp và tôi biết cậu cũng không còn bức hại các học viên nữa.

Sự trung thực của một học viên

Tôi chuyển tới nhà mới vào năm 2015. Tôi đã thuê một nhóm công nhân để cải tạo căn nhà, và sau khi trả tiền đặt cọc, tôi sẽ trả thêm 30.000 nhân dân tệ nữa khi công việc hoàn thành.

Tôi đến công ty xây dựng sau khi dự án hoàn thiện. Một viên chức trong công ty đã tính toán trong giây lát và nói tôi còn nợ 10.000 nhân dân tệ. Tôi ngạc nhiên và nhận ra đó là một khảo nghiệm dành cho mình. Ngay lúc này tôi đang thực sự thiếu tiền. Nhưng là một học viên Đại Pháp, tôi biết mình không thể lợi dụng người khác.

Tôi bảo rằng cô ấy đã tính thiếu vì cô không nhận ra tôi đã nhỡ lần thanh toán thứ 2; hiện tôi phải trả 30.000 nhân dân tệ.

Đến lượt cô ấy ngạc nhiên. Lãnh đạo và đồng nghiệp của cô ấy đều ngỡ ngàng vì họ chỉ gặp những khách hàng cố gắng mặc cả với họ, chứ chưa bao giờ gặp ai muốn trả nhiều hơn số tiền đã thỏa thuận.

Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp bị truyền thông của ĐCSTQ phỉ báng, nhưng môn tu luyện thực sự dạy mọi người trở thành người tốt và có đức hạnh.”

Họ cảm mến sự trung thực của tôi và đón nhận các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp khi tôi tất toán tiền cho họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/23/355567.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/18/167640.html

Đăng ngày 19-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share