Biên soạn theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 21-10-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2012. Tôi chưa bao giờ đi học, nên tôi không thể đọc những bài giảng Pháp. Thay vào đó, tôi thường xem video và nghe bài giảng của Sư phụ Lý.

Tôi vừa ghen tị vừa lo lắng rằng mình không thể đọc Pháp như những đồng tu khác, nên tôi hỏi một học viên tại địa phương liệu tôi có thể học Pháp với cô ấy tại nhà cô ấy không. Cô ấy miễn cưỡng đồng ý.

Một lần nọ, cô ấy nhờ tôi làm giúp vài việc trong nhà. Mặc dù tôi làm mọi việc theo hướng dẫn của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn khó chịu với tôi. Tôi không để tâm đến việc này vì tôi chỉ muốn làm thế nào để đọc được Pháp. Tôi hiểu rằng cô ấy không có ý định ngăn cản tôi hoàn thành mục tiêu của tôi.

Tôi tin rằng thái độ của cô ấy là do tà ác phía sau cô ấy gây ra, chúng đang cố gắng đẩy tôi ra xa. Tôi tự nhủ: “Đừng để tâm đến những thứ bề mặt này.”

Tôi cũng nhờ con tôi dạy tôi đọc. Dần dần tôi đã có thể theo kịp nhóm học Pháp bằng cách đọc thành tiếng nhỏ. Mọi người ở đó thấy sự tiến bộ của tôi và chân thành khích lệ tôi. Người nhà tôi nói rằng thật tốt vì tôi đang học cách đọc như thế.

Đại Pháp có thể khiến một người phụ nữ ở tuổi sáu mươi như tôi, người chưa từng đi học, chưa từng đọc được một từ nào cuối cùng đã biết đọc. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ và những đồng tu của tôi.

Sư phụ luôn bên tôi

Một ngày nọ, tôi bị báo cảnh sát vì đã viết dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên tường ngoài phố. Một cảnh sát đã bắt tôi về đồn và hỏi: “Tại sao bà viết “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”?”

Tôi kéo ống quần lên và nói: “Tôi bị gãy chân trong một vụ tai nạn ô tô, và tôi không đi đứng gì được. Tôi đã hồi phục chỉ sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi viết điều này trên tường để những người khác cũng được thọ ích như tôi.”

Rồi anh ấy hỏi tôi: “Ai bảo bà niệm những từ này và ai bảo bà viết chúng lên tường?” Tôi trả lời: “Tôi cũng muốn biết người ấy là ai để tôi có thể chân thành cảm ơn người ấy!” Khi người cảnh sát nhận ra rằng anh ta không thể lấy được thông tin gì, anh ta yêu cầu tôi ký tên vào một mảnh giấy.

“Tôi không thể ký tên vì tôi không biết đọc biết viết,” tôi đáp, “Tôi chỉ biết viết câu: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” thôi.” Người cảnh sát không hỏi câu nào nữa và để tôi lại một mình. Tôi nghĩ: “Sư phụ ơi, con không thuộc về nơi này. Con cần về nhà.” Tôi được thả vào tối hôm đó.

Rồi tôi hướng nội và nhớ lại những gì đã nói với một học viên: “Chúng ta nên dán thông tin bằng những poster đã được in sẵn thay vì viết tay, như thế sẽ dễ đọc hơn.” Tôi nghĩ: “Nhưng mà những gì tôi viết ra thì cũng khá dễ đọc mà.” Rồi tôi nhận ra rằng tôi đã nổi tâm tranh đấu.

Tôi nghĩ: “Sư phụ ơi, con sai rồi. Con sẽ tu chính bản thân và tiếp tục làm tốt ba việc. Con sẽ không quấy rầy người khác khi đang học Pháp nữa”

Nước mắt trào ra, tôi nghĩ: “Sư phụ ơi, xin Ngài hãy khai mở trí huệ cho con. Con không biết đọc, nhưng con thực sự muốn học Pháp!”

Từ đó tôi đã có thể đọc từng chữ trong những bài giảng của Sư phụ, bao gồm cả Chuyển Pháp Luân. Tôi rất hạnh phúc và cảm nhận rằng tôi đang sống một cuộc đời đầy ý nghĩa. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi vì tâm tôi chân thành.

Nghiệp bệnh và chính niệm

Sư phụ giảng cho chúng ta,

“Còn nói về việc có phải là cựu thế lực can nhiễu không? Khi bản thân mình đang cải biến phần bề mặt nhất của bản thân, thì còn một bộ phận mà chư vị cần phải tự mình gánh chịu, nhưng giảng một cách tương đối thì đều không lớn, sẽ không có ảnh hưởng quá nhiều đến chứng thực Pháp. Khi xuất hiện khó khăn rất lớn thì nhất định là do tà ác đang can nhiễu, nhất định cần phát chính niệm thanh trừ chúng!” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York 2003)

Vào một buổi chiều, tôi đột nhiên đau bụng dữ dội trong lúc rửa bát ở nhà bếp. Tôi nghĩ: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con!” Ngay lập tức tôi bắt đầu phát chính niệm.

Tôi tiếp tục nói với chính mình,“Không có gì không ổn với nhục thân của ta. Những gì đang trải qua đều là giả tướng nghiệp bệnh. Ta có Sư phụ, cựu thế lực ngươi phải lập tức rời đi. Ngươi không xứng khảo nghiệm ta!” Sau một lúc, cơn đau biến mất.

Tôi nhớ đến một sự việc khác khi chân tôi đau đến mức tôi không thể bước lên cầu thang. Tôi nghĩ: “Tôi không muốn bất cứ thứ gì mà Sư phụ không an bài cho tôi. Tôi muốn đi lên cầu thang!” Khi tôi bước vài bậc thang thì cơn đau biến mất.

Một đồng tu có lần nói với tôi: “Tôi cảm thấy chóng mặt và tôi cảm thấy có cái gì đó trên đỉnh đầu tôi.” Tôi chia sẻ một số trải nghiệm của mình và khích lệ cô ấy: “Cảm giác trên đỉnh đầu của chị là điều tốt. Trải nghiệm “Tam hoa tụ đỉnh” và cột công trụ của chúng ta có thể làm chúng ta có cảm giác tương tự như thế.”

Tôi nói tiếp: “Sư phụ giảng cho chúng ra rằng những ý niệm của chúng ta đều là tồn tại vật chất. Khi chị nghĩ thứ đó là xấu, nó có thể chuyển thành xấu.”

Lần gặp nhau sau đó, cô ấy rất hạnh phúc bảo tôi: “Đúng thật đấy! Tốt xấu xuất tự một niệm. Ngày hôm đó tôi cảm thấy chóng mặt và có cảm giác có cái gì đó trên đỉnh đầu. Tôi nghĩ: “Pháp Luân đang xoay trên đỉnh đầu của mình.” Ngay khi vừa có ý nghĩ này, toàn thân tôi đột nhiên cảm thấy tỉnh táo và dễ chịu. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ.”

Sau đó chúng tôi cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm và đề cao thể ngộ về Pháp. Chúng tôi ngộ ra rằng chúng ta nên từ bỏ mọi chấp trước và những niệm đầu bất hảo.

Nếu chúng ta tín Sư tín Pháp, và làm tốt ba việc, chúng ta mới có thể thực sự xứng với danh hiệu thần thánh: “Đệ tử Đại Pháp!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/21/BC-355743.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/5/166293.html

Đăng ngày 4-12-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát với nguyên bản.

Share