[MINHHUE 08-10-2017] Trong thời gian học Pháp gần đây, tôi thấy cuốn Chuyển Pháp Luân nặng hơn nhiều so với lệ thường. Ngay cả khi tôi đặt nó lên chân, cánh tay trái của tôi sớm không thoải mái. Sau đó cánh tay phải của tôi cảm thấy kỳ lạ. Tôi nhận thấy sự thay đổi này, nhưng thực sự không xem trọng nó một thời gian.

Trong một giấc mơ tôi thấy Sư phụ đã gắn một huy hiệu cho tôi, nhưng nó dần dần rời ra. Những chữ “đệ tử Đại Pháp” rơi khỏi huy hiệu. Tôi tỉnh dậy và chỉ lúc đó mới giật mình nhận ra rằng vấn đề của mình là nghiêm trọng. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Tôi bắt đầu phát chính niệm, nhưng không mấy cải thiện. Tôi cảm nhận được hai cánh tay càng ngày càng nặng , hai tuần sau đó, tôi đã gặp khó khăn khi luyện công.

Tôi bắt đầu học Pháp một cách nghiêm túc.

Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện chân chính, cần phải hướng tâm mà tu, hướng nội mà tu, hướng nội mà tìm, chứ không hướng ngoại mà tìm.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi hướng nội xem mình đã làm gì sai trong vài tháng trước. Tôi nghĩ mình đã tu luyện tinh tấn. Tôi đã mua vật liệu và làm tài liệu giảng chân tướng vào ban đêm, phát chúng vào ban ngày. Tôi đã giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp, cuộc bức hại và thuyết phục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi cũng cung cấp tài liệu cho một số học viên khác. Hành động của tôi là phù hợp với Pháp. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng mình đã làm tốt hơn so với một số học viên khác.

Những ý niệm trên làm tôi gặp phải rắc rối, nhưng tôi vẫn không nhận ra. Tôi chỉ biết rằng tôi hẳn phải có nhiều vấn đề vì Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ.

Tôi tĩnh tâm học Pháp. Tôi khó tập trung và bị ngủ gật. Tôi nhận ra vấn đề của mình nghiêm trọng thế nào. Tôi cần phải đột phá.

Sư phụ đã giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ 2).“

Tôi biết rằng chỉ có Pháp mới có thể phá trừ hết thảy những chấp trước của mình.

Tôi ngồi ở vị trí song bàn và đọc to Pháp từng chữ từng chữ một. Âm thanh giọng nói làm tôi giật mình. Đó là tiếng nói của một người mà tôi không thích. Tôi biết đây là hậu quả của những chấp trước. Trong khi đọc Bài giảng thứ hai, giọng của tôi trở nên khô và khàn. Tâm người thường của tôi đang can nhiễu, bảo tôi dừng lại. Tuy nhiên, tôi không phải là người thường, tôi không thể để mình bị lừa. Vì vậy, giọng của tôi đã rõ ràng trong bài giảng thứ Ba. Tôi tiếp tục đọc cho đến khi tôi học xong bài giảng thứ Tư.

Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Tôi đã thấy được tầng tầng Pháp lý. Tôi nhận ra nguyên do khó chịu về thể chất của mình:

Một học viên đã nhìn thấy một cái u dưới cổ tôi sáu tháng trước. Tôi đã nói với cô ấy rằng mình đã từng có một triệu chứng được gọi là “cổ dày” trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không biết tại sao tôi lại nói thế vì tôi thực sự chưa bao giờ ở trong một tình trạng như vậy, nhưng vì tôi đã nói ra điều đó, khối u vẫn nằm ở đó.

Vấn đề trở nên tồi tệ hơn, tôi đã đọc một bài báo giải thích một quả táo nấu chín có thể chữa được bệnh cổ dày như thế nào. Tôi theo các chỉ dẫn và ăn quả táo đã nấu chín. Tôi coi nó như một căn bệnh, và quả táo như là thuốc. Thể ngộ của tôi là những niệm đầu bất hảo đã gây ra sự khó chịu ở cánh tay của mình.

Sư Phụ đã giảng:

“Có một hôm vị kia nối máy dò nói dối vào một cái cây, sau đó vị ấy nghĩ: ‘Làm thí nghiệm nào đây nhỉ? Mình đốt thử cái lá của nó xem, xem xem có phản ứng nào nhé’. “Vị ấy vừa suy nghĩ như vậy, chưa có đốt, mà bút điện tử đã mau chóng vẽ ra một đường cong, chính là khi con người kêu cứu mạng mới có thể vẽ ra đường cong như vậy. Công năng siêu cảm loại này, quá khứ gọi là tha tâm thông, là một tiềm năng, bản năng của con người.”(Chuyển Pháp Luân)

Một cái cây đã cảm nhận suy nghĩ của một người và phản ứng lại. Cây cỏ hay những sinh mệnh khác đã có thể cảm nhận được ý niệm của một học viên. Khi tôi xem nghiệp lực hoặc can nhiễu là bệnh tật, nghiệp lực đã nghe được những ý niệm của tôi và trở thành căn bệnh của tôi. Đó không phải là bệnh thật, mà là một cách để giúp tôi đề cao. Tuy nhiên, tôi đã bỏ lỡ cơ hội mà Sư phụ đã an bài. Bệnh đã biến chuyển theo niệm đầu của tôi. Khi nhận ra điều này, tâm của tôi trở nên minh bạch và đôi mắt của tôi trở nên sáng hơn. Tôi biết cơ thể của mình đã trải qua một số lần thanh lọc.

Nhờ học Pháp, tôi thấy mình có những chấp trước khác như: tâm hiển thị, khoe khoang, tự mãn, chứng thực bản thân, cực đoan và chấp vào làm ba việc. Tôi đã xem học Pháp và luyện công như là công việc của mình. Tôi đã hoàn thành công việc này hàng ngày, nhưng tâm của tôi không ở trong Pháp. Tôi không thể hiểu được nội hàm thâm sâu của Pháp. Tâm tính của tôi sau đó đã bị rớt xuống mức của một người thường. Dĩ nhiên người thường đều sẽ bị bệnh. Vì vậy, cơ thể của tôi đã bị khó chịu và can nhiễu.

Sư phụ đã giảng:

“Một khi động tâm thì có thể chư vị đã nhận can nhiễu, công của chư vị đã bị loạn; thông thường là như vậy.” (Chuyển Pháp Luân)

Nếu tôi muốn không bị tình dẫn động, tôi cần phải học Pháp nhiều hơn và toàn tâm học Pháp. Tôi phải buông bỏ chấp trước trong tu luyện.

Khi học Pháp, tôi thích ngồi ở thế song bàn và cầm cuốn sách Đại Pháp. Tôi không còn cảm thấy cuốn sách nặng. Cánh tay của tôi trở lại bình thường. Kinh sách Đại Pháp có nội hàm thâm sâu và phi thường chỉ dẫn chúng ta tu luyện. Tôi sẽ theo Sư phụ trở về chốn nguyên thủy của mình. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/8/在静心学法中升华-355211.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/31/166229.html

Đăng ngày 1-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share