Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-10-2017] Cuộc đàn áp là lý do để các học viên giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Họ bị đầu độc bởi những tuyên truyền phỉ báng trên khắp các phương tiện truyền thông do chính quyền Cộng sản Trung Quốc kiểm soát.

Vài học viên có thể coi những nỗ lực giảng chân tướng đó là tu luyện thay cho việc hướng nội để đề cao trên con đường tu luyện. Quan trọng hơn cả, nếu một điều phối mà có suy nghĩ đó thì nó có thể ảnh hưởng tiêu cực lên các học viên trong địa phương đó.

Không đặt tâm vào việc tu luyện

Một điều phối đến gặp tôi và than phiền: “Vài năm trước, có mấy điều phối đã bị bắt giữ. Chỉ có mình tôi giữ trọng trách kết nối các học viên lại với nhau.”

Sau đó chị ấy nói rằng không học viên nào muốn giữ máy in cả; họ chỉ muốn nhận tài liệu từ chị ấy. Vài học viên vốn duy hộ một nhóm học Pháp đã lo sợ và đề xuất học Pháp ở nhà chị ấy. Thêm vào đó, chị ấy phải đưa tài liệu đến những vùng xa xôi để giúp đỡ các học viên ở đó.

Chị ấy nói tiếp: “Chồng và con tôi không tu luyện Đại Pháp. Chị có thể tưởng tượng được áp lực mà tôi phải đối mặt không?

Nhìn vị đồng tu ở tuổi thất thập, tôi ấn tượng bởi sự kiên định và những công việc khó khăn chị ấy đảm nhiệm trong suốt cuộc đàn áp nghiêm trọng này. Tuy nhiên, khi chị ấy liệt kê ra những mâu thuẫn với các học viên khác, tôi lại cảm thấy có phần đáng tiếc cho chị ấy.

Chị nói với tôi rằng: “Khi cuộc đàn áp thực sự điên cuồng, có rất ít học viên tham gia vào việc giảng chân tướng. Giờ đây tình hình đã tốt lên, họ lại phê phán sau lưng tôi. Làm điều phối không phải là nghĩa vụ của tôi. Tôi chỉ không thể hiểu được làm sao mà họ lại đối xử với tôi như vậy.”

Sau khi chị ấy nói xong, tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với chị ấy. Tôi thừa nhận rằng chị ấy đã làm rất tốt trong những năm qua và nói:

Trong Tinh Tấn Yếu Chỉ, Sư phụ giảng, “Vì chư vị là tinh anh của Đại Pháp trong một tầng người thường, tôi không thể chỉ để chư vị làm công tác mà không để chư vị viên mãn.” (“Người phụ trách cũng là người tu luyện”)

Chị ấy gật đầu và nói rằng chị ấy biết Sư phụ đã dạy Pháp lý này. Tôi tiếp tục nói: “Mặc dù những học viên này có thể gây nguy hiểm cho chị, nhưng điều này là cấp cơ hội cho chị hướng nội và đề cao tâm tính.” Sau đó tôi dẫn một vài ví dụ tôi đã hướng nội như thế nào khi gặp phải mâu thuẫn. Chị ấy cảm ơn tôi và nói rằng buổi chia sẻ của chúng tôi đã giúp chị ấy cảm thấy tốt hơn. Tuy nhiên, hôm sau chị ấy quay lại và lại bắt đầu phàn nàn, cứ như là cuộc nói chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.

Khi tôi hỏi lại các học viên ở khu vực đó, họ nói rằng vị điều phối đó có tính cách khá mạnh. Nhưng vì ngay từ những ngày đầu nhiều học viên đã phải phụ thuộc vào chị ấy nên các mâu thuẫn đã được lấp đi. Khi tình hình đã được cải thiện và nhiều học viên bước ra để giảng chân tướng, thì các mâu thuẫn lại nổi lên bề mặt.

Tuy nhiên, vị điều phối này chú trọng vào làm các việc và ít để tâm đến tu luyện. Cuối cùng, chị ấy đã ra đi vì nghiệp bệnh. Đây quả thực là một tổn thất lớn đối với chúng tôi.

Hướng nội

Vài năm trước, các điều phối ở một thành phố lớn không thể giải quyết được mâu thuẫn và nhờ chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm với họ. Một học viên khác và tôi đã quyết định đến gặp họ. Khi chúng tôi đến thì trời đã tối, vì vậy chúng tôi ở lại nhà của một học viên.

Sáng hôm sau, khi đến lúc sang nhà điều phối khác thì học viên chịu trách nhiệm đưa chúng tôi đi đã không đến như đã hẹn.

Vị học viên địa phương bắt đầu phàn nàn: “Anh ấy đã nói là sẽ đến đây đúng giờ. Làm sao mà anh ấy lại bất cẩn thế nhỉ?”

Vị học viên mà đi cùng tôi và tôi đã hướng nội. Tôi nói: “Rất có thể là chúng ta vẫn có những niệm đầu bất hảo, và vì thế anh ấy đến muộn.”

Vị học viên địa phương gật đầu: “Chị nói đúng. Mặc dù anh ấy đến muộn, chúng ta cũng cần phải hướng nội.” Tất cả chúng tôi đều mỉm cười.

Sau khi chúng tôi đến nhà một điều phối khác, chị ấy phàn nàn rằng các điều phối khác không phối hợp với chị ấy và công khai chỉ trích chị ấy. Vị điều phối mà đi đầu trong việc chỉ trích lại vô tình cũng ở đó và anh ấy bắt đầu bảo vệ bản thân.

Sau đó chúng tôi đến nhà một điều phối khác. Các học viên ở đó đã nhờ chúng tôi chia sẻ trước, vì thế chúng tôi đã nói về việc chúng tôi đã hướng nội và đề cao bản thân dựa trên Pháp như thế nào. Khi chúng tôi nói xong, một học viên địa phương đã nói với một người khác rằng: “Có vẻ như chúng ta cũng cần hướng nội. Tôi nhớ gần đây chúng ta có một vài hiểu lầm. Tôi nghĩ chúng ta cần giải quyết vấn đề đó.” Mọi người trong phòng đều mỉm cười.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/9/355251.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/30/166225.html

Đăng ngày 1-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share