Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-10-2017] Chồng tôi đã từng bày tỏ tình yêu của anh ấy đối với tôi và nói với những người khác: “Bất kể ngày hôm đó của tôi tồi tệ thế nào, ngay khi nhìn thấy vợ mình, tôi sẽ trở thành một người đàn ông hạnh phúc.” Tuy nhiên khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn được biết đến như là Pháp Luân Đại Pháp“ vào năm 2001, chồng tôi không cho phép tôi tu luyện bởi vì anh ấy sợ Đảng Công Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999 và việc đó vẫn tiếp diễn cho đến ngày hôm nay.
Tình yêu của anh ấy đối với tôi đã bắt đầu phai nhạt
Ngay từ đầu tôi đã biết Pháp Luân Công là tốt và chân chính như thế nào. Việc phải từ bỏ pháp môn này không khác gì cắt đứt niềm hy vọng duy nhất của tôi vào cuộc sống vì vậy tôi nhất mực kiên định với đức tin của mình.
Chồng tôi bắt đầu uống rượu và ở bên ngoài tới khuya. Khi về nhà anh ấy đánh đập tôi và nói rằng anh ấy muốn ly dị. Việc này đã tiếp diễn trong hơn sáu năm qua.
Một người chồng thô bạo
Một buổi tối khi chồng tôi trở về nhà, anh ấy đã buộc tội tôi đối xử không tốt với mẹ anh ấy. Tôi không đồng ý với anh ấy bởi vì tôi đã biếu tiền cho mẹ anh ấy và mẹ tôi mỗi tháng trong ba năm đầu chúng tôi cưới nhau. Tôi cũng đến thăm họ vào các ngày nghỉ. Tôi luôn đối xử công bằng với cả mẹ anh ấy và mẹ tôi.
Sư phụ giảng:
“…Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Chuyển Pháp Luân)
Chồng tôi không ngừng văng ra những lời chửi rủa đối với tôi. Một lần anh ấy đã đánh vào ngực tôi với lực mà tôi gần như bị ngã lăn ra giường. Ngày hôm sau, ngực tôi bị bầm tím nhưng tôi không cảm thấy đau chút nào.
Tôi cảm thấy rất đau lòng khi tôi nghĩ rằng Sư phụ, người sáng lập Pháp Luân Công, đã chịu đựng cơn đau cho tôi.
Một lần khác, chồng tôi đã bóp cổ tôi và nói rằng anh ấy sẽ giết tôi. Mắt anh ấy đỏ ngầu và đột nhiên tôi nhận ra rằng chính cựu thế lực trong không gian khác đã thao túng anh ấy. Tôi hô lớn: “Sư phụ, cứu con!” Chồng tôi đột nhiên nới lỏng vòng tay ra.
Tôi không thể nhớ được bao nhiêu lần anh ấy yêu cầu tôi ly dị. Tôi không ngừng giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh ấy trong suốt sáu năm qua nhưng anh ấy vẫn tiếp tục đòi ly dị.
Một ngày khi tôi đang trên xe buýt về nhà, tôi có một suy nghĩ rằng nếu chồng tôi vẫn từ chối chấp nhận Pháp Luân Công thì tôi không thể làm gì được nữa và chúng tôi nên ly dị.
Một giọng nói từ xa vang vọng trong tai tôi: “Đệ tử Đại Pháp! Đệ tử Đại Pháp!” Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi bởi chính niệm đã khởi lên trong tâm tôi. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi cần phải tu luyện và giúp đỡ mọi người, trong đó có cả chồng tôi hiểu được rằng Pháp Luân Công là tốt!
Một giấc mơ đặc biệt
Làm sao tôi có thể nói để chồng mình hiểu về Đại Pháp trong khi anh ấy phản đối Đại Pháp một cách kịch liệt ngay khi tôi đề cập đến nó như vậy.
Chồng tôi đã có một giấc mơ rất “đặc biệt” và anh ấy đã kể cho tôi về giấc mơ đó.
Trong giấc mơ, anh ấy nhìn thấy một cặp vợ chồng đang lái một chiếc xe tải kéo theo một ngôi nhà di động. Anh ấy và tôi đã xin được đi nhờ. Bão ập đến và trời mưa rất to. Nhiều khu vực bị ngập lụt và ô tô đã bị cuốn trôi. Nhưng ngay khi chồng tôi nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” nước rút xuống và chỉ có xe của chúng tôi đi qua được.
Một thời gian anh ấy không còn đề cập đến việc ly hôn nữa sau khi anh ấy trải qua giấc mơ đó nhưng thời gian yên bình đó chẳng khéo dài được bao lâu và anh ấy lại bắt đầu đòi ly hôn.
Một lần khi tôi đang ngồi tĩnh công, tôi cảm thấy mình đang đứng trên một vách núi dựng đứng dốc thẳng xuống dưới. Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Xin hãy nắm chặt tay con và đừng buông tay ra.” Sư phụ đáp lại bằng một giọng chắc nịch: “Nhất định thế!”
Không lâu sau tôi và chồng tôi bắt đầu làm thủ tục ly dị.
Khi tôi chuẩn bị đi và tìm một căn hộ để thuê vào ngày hôm sau, anh ấy nói, “Em không cần phải chuyển ra ngoài đâu.”
Tuy nhiên anh ấy lại đề cập đến việc ly dị một lần nữa. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ trả cho tôi một khoản tiền lớn để tôi chuyển ra ngoài. Lần này tôi không quan tâm. Tôi tự nhủ, “Bất cứ điều gì cũng không thể ngăn cản tôi tu luyện ngay cả khi tôi phải từ bỏ mọi thứ mà tôi có trong thế giới này.”
Chồng tôi không bao giờ đề cập đến việc ly hôn nữa.
Tôi nhận ra rằng nếu tôi có thể buông bỏ mọi thứ, không gì có thể can nhiễu đến việc tu luyện của tôi.
Nhận ra vấn đề ở bản thân
Sau khi tôi đạt được thể ngộ sâu sắc hơn về quá trình tu luyện của tôi đối với chồng mình hơn sáu năm qua, tôi đã nói với anh những gì mà tôi đã nhận thấy ở bản thân mình qua các cuộc mâu thuẫn của chúng tôi.
Tôi đã đối đãi với mỗi cuộc xung đột của chúng tôi như một khổ nạn thay vì coi đó như những cơ hội để có thể giúp tôi để cao tâm tính. Thỉnh thoảng tôi không thể nghĩ đến Sư phụ và Pháp mà thay vào đó là dùng những quan niệm của người thường để giải quyết vấn đề.
Tôi đã không thực sự và cũng không muốn hướng nội hay tìm ra những chấp của bản thân mình. Việc buông bỏ cái tình này hay không đáp trả lại dường như rất khó để có thể thực hiện được. Nhiều lần khi tôi hướng nội trên bề mặt, mục đích của tôi chỉ là để ngộ ra điều gì đó. Tôi không thực sự mong muốn tìm ra quan niệm người thường của bản thân mình.
Sư phụ giảng:
“Nếu chư vị thật sự coi những thứ đó quan trọng như thế, thì có thể khắc chế nó, vậy chư vị chính là có thể làm nó tiêu và yếu đi, dần dần triệt để trừ bỏ nó đi. Nếu như chư vị cảm thấy ‘Tôi biết rồi, cũng sốt ruột rồi’, nhưng trên thực tiễn thì chư vị chưa thật sự khắc chế nó, ức chế nó, thật sự chư vị chỉ là ngưng lại tại chỗ chỉ là nhìn thấy, cảm thấy có loại hoạt động tư tưởng ấy, nhưng chư vị chưa có hành vi ức chế nó. Nói cách khác, chư vị chỉ là nghĩ đến đó chứ chưa tu trên thực tiễn.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005”)
Tôi nói với chồng mình rằng tôi đã chấp trước quá mạnh vào tình đối với anh ấy. Tôi đã cố gắng để buông bỏ nó nhưng bởi vì tôi đã không đối đãi với cái tình này một cách nghiêm túc, Sư phụ không thể giúp được tôi.
Chồng tôi nghĩ tôi lạnh nhạt đối với anh ấy. Anh ấy nói rằng anh ấy không muốn sống với tôi bởi vì anh ấy không cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào từ tôi. Đó là lý do tại sao anh ấy luôn muốn ly dị.
Tôi đã không biết cách để thể hiện sự từ bi.
Sư phụ giảng:
“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Chuyển Pháp Luân”)
Việc chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu giúp tôi nhận ra rằng để buông bỏ cái tình đối với chồng mình, tôi phải đối xử tốt với anh ấy, thật sự quan tâm đến anh ấy, nhìn nhận vấn đề từ quan điểm của anh ấy và để anh ấy cảm nhận được vợ mình là một người biết quan tâm và nồng hậu. Bằng cách mở rộng tấm lòng với mọi người một cách vô điều kiện, từ bi tự khắc sẽ xuất lai.
Từ bi chính là thiện với chúng sinh một cách vô điều kiện. Nếu tôi có thể đạt được điều này, tôi sẽ không bị dính mắc vào cái tình như đối với chồng mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/1/354349.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/5/166294.html
Đăng ngày 4-12-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản