Bài viết của Thanh Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-07-2017]Không lâu sau khi tôi đắc Pháp vào năm 1999, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Nhìn thấy những tin tức truyền hình vu khống pháp môn tu luyện mà tôi chảy nước mắt. Tôi biết Pháp Luân Công là tốt nhưng tôi quyết định rằng mình sẽ không tu luyện cho tới một thời điểm nào đó trong tương lai.

Tôi đặt việc tu luyện sang một bên cho đến khi tôi bắt đầu tu luyện trở lại vào năm 2004. Để theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, tôi đã học và ghi nhớ Pháp đồng thời thức dậy hàng sáng để luyện công. Hàng ngày, tôi đều phát chính niệm vào bốn thời điểm. Trong quá trình quay trở lại tu luyện, tôi đã được trải nghiệm sự từ bi của Sư phụ, nhận ra được sự nghiêm túc trong tu luyện Đại Pháp và tôi cũng được chứng kiến uy lực của chính niệm.

Sư phụ đã gánh chịu cơn đau cho tôi

Tôi là giáo viên của một trường học. Một buổi sáng, sàn đá rất trơn trượt bởi vì người lao công vừa lau dọn xong. Tôi vô tình bị ngã và bàn chân tôi rất đau. Cảm thấy xấu hổ, tôi không màng đến cơn đau mà đứng lên, nghĩ rằng bởi vì mình là một học viên Đại Pháp, mọi việc sẽ ổn thôi. Tôi không ngừng nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao, thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cần phải dạy hai lớp vào buổi sáng hôm đó. Một đồng nghiệp đã giúp tôi lên lớp. Các em học sinh nhận thấy rằng tôi không thể đứng vững vì vậy các em đã tìm cho tôi một chiếc ghế. Tuy nhiên, tôi vẫn thường đứng trong khi giảng bài vì vậy tôi đã cố gắng đứng bằng một chân và dạy hai lớp.

Sau khi tôi về nhà vào buổi trưa, bàn chân của tôi chuyển sang tím đen và sưng to đến mức tôi phải nhờ chồng tôi tháo hộ giày. Tôi muốn nằm xuống giường và nghỉ một lát. Nhưng cơn đau kinh khủng đến mức mà tôi không thể kìm được cơn khóc. Chồng tôi đề nghị rằng tôi nên đến bệnh viện. Tôi bảo anh ấy đừng lo lắng và nói rằng chỉ một lúc nữa là tôi sẽ ổn.

Khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng được, trong tâm mình, tôi cầu xin Sư phụ hãy giúp đỡ tôi và giảm bớt cơn đau để tôi có thể chịu đựng được. Không lâu sau, tôi chìm vào giấc ngủ và thức dậy mà không còn đau đớn. Tôi biết rằng Sư phụ đã gánh chịu cơn đau cho tôi. Chồng tôi đang xem tivi. Tôi lò cò một chân, đứng dựa vào tường và ghế để nấu bữa tối.

Cháu trai tôi lái xe đưa tôi đến trường để dạy hai lớp vào buổi tối hôm đó. Cháu lại chở tôi đi vào ngày hôm sau. Đến ngày thứ ba thì chân tôi không còn sưng nữa, và tôi đã có thể tự mình đi bộ chầm chậm đến trường. Dù thế nào thì tai nạn này cũng không thể ngăn trở được tôi.

Mặc dù bàn chân của tôi không còn đau nữa, tôi có thể cảm thấy một cục u cứng ở lòng bàn chân. Tôi nghĩ nó có thể là xương. Một buổi sáng khi đang luyện công, tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ bàn chân, nhưng không hề cảm thấy đau chút nào. Cục u đã biến mất sau khi tôi tập xong.

Tôi đã nghĩ đến những lời của Sư phụ:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)

Nếu tôi đến bệnh viện sau khi bị ngã, chắc hẳn tôi đã bị gãy xương. Trong trường hợp đó, tôi không thể hồi phục được trong 3 tháng nhưng tôi đã hồi phục trong vòng ba ngày. Con xin cảm tạ Sư phụ đã gánh chịu cơn đau và chữa lành bàn chân cho con. Con vô cùng biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ.

Tu luyện là nghiêm túc

Một lần, nhà trường tổ chức kiểm tra sức khỏe cho tất cả giáo viên. Tôi đã tham gia vào hoạt động này, nghĩ rằng mình rất khỏe và sức khỏe tốt của tôi có thể chứng thực Pháp. Thật bất ngờ, kết quả kiểm tra cho thấy tôi bị sỏi mật, có một vùng cứng bất thường ở ngực của tôi và một loại bệnh phụ khoa. Việc kiểm tra đã không chứng thực được Pháp nhưng lại làm tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cá nhân tôi.

Đôi lúc, tôi luôn cố gắng để cảm nhận xem thân thể mình có bị đau ở đâu không. Tôi cảm thấy đau lưng sau khi ăn những thức ăn giàu chất đạm như trứng, thịt và cá. Tuy nhiên, tôi không coi đó là bệnh. Tôi thường ghi nhớ Pháp và phát chính niệm để loại bỏ những cơn đau trong mỗi lần như vậy.

Rồi một ngày, cơn đau nghiêm trọng đến mức mà tôi không thể nằm ngủ được. Tôi chỉ có thể ngủ được khi ngồi và tôi thở rất khó nhọc. Cơn đau cũng không biến mất ngay cả khi tôi nhẩm thuộc Pháp, phát chính niệm và hướng nội. Trong vài ngày, tôi không thể ăn uống được gì và điều này khiến tôi bị chóng mặt và ốm yếu. Tình trạng này kéo dài trong một thời gian dài.

Sau khi nói chuyện với một số học viên và hướng nội, tôi nhận ra rằng mình đã không buông bỏ được chấp trước vào tình và không hoàn toàn phủ nhận được giả tướng của nghiệp bệnh. Thực chất, khi tôi thừa nhận việc có bệnh, dù vô tình hay hữu ý, tôi đã không hoàn toàn tín Sư tín Pháp.

Sư phụ giảng:

“Như thế mọi người thử nghĩ xem, chư vị tìm họ [xem] bói rồi, chư vị sẽ nghe phải không, sẽ tin phải không? Như vậy sẽ tạo thành gánh nặng cho tinh thần của chư vị có phải không? Gánh nặng tạo thành rồi, trong tâm chư vị sẽ nghĩ đến nó; có phải là chấp trước hay không? Như vậy loại bỏ chấp trước này đi thế nào đây? Đó chẳng phải là nạn do con người tăng thêm? Tâm chấp trước sinh ra ấy chẳng phải cần phải chịu khổ thêm nữa thì mới có thể dứt bỏ đi? Mỗi một quan, mỗi một nạn đều có tồn tại vấn đề tu lên trên hoặc rớt lại xuống. Nguyên đã khó, lại có thêm cái nạn mà người thêm vào, thì vượt qua sao đây? Vì điều này mà chư vị sẽ phải gặp nạn, chuyện phiền phức.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã tự chiêu mời khổ nạn cho bản thân mình. Đây là một bài học lớn đối với tôi. Một đồng tu trong nhóm của tôi đã không tham gia kiểm tra sức khoẻ. Cô ấy nói với tôi rằng các học viên không có bệnh vì vậy chẳng có gì để kiểm tra cả. Kết quả kiểm tra có thể là giả tướng. So với cô ấy, tôi đã thiếu hiểu biết trong việc chứng thực Pháp. Tôi biết sức khỏe mình rất tốt từ khi tôi tu luyện Đại Pháp. Những người khác thường nhận xét rằng nhìn tôi rất trẻ.

Trong tu luyện không có vấn đề nào là nhỏ. Người thường và các sinh mệnh trên cao tầng khác nhau chỉ bởi cách mà họ suy nghĩ. Bất kể chấp trước người thường nào đều có thể bị cựu thế lực lợi dụng để khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn và hủy hoại các học viên.

Tôi viết ra những chấp trước của mình nhằm phơi bày chúng và phủ nhận những giả tướng của nghiệp bệnh, loại bỏ chấp trước vào tình đồng thời muốn chia sẻ bài học của tôi với các học viên khác.

Tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Trong tu luyện các học viên nhất định phải chính và từ bỏ đi thứ lý lẽ và tình cảm của người thường. Kiên định tín Sư tín Pháp. Chỉ khi các học viên chính niệm chính hành mới có thể thật sự trợ Sư chính Pháp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/12/349490.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/11/164986.html

Đăng ngày 11-9-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share