Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-7-2017] Tôi là một bác sĩ nghỉ hưu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng vợ vào tháng 7 năm 1997. Tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện về việc tôi đã vượt qua các khảo nghiệm nghiệp bệnh như thế nào.

Bị chảy máu nghiêm trọng

Năm 1998, tôi về quê ăn cưới bằng xe buýt. Tôi mang theo một số tài liệu Đại Pháp cho các học viên địa phương. Trên đường đi, tôi bị đổ mồ hôi nặng và cổ họng bị ngứa. Tôi ho một chút và cảm thấy có vị muối trong miệng trước khi mũi và miệng bị chảy máu.

Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi máu chảy đầy trên ghế và bắn vào người hành khách trước mặt tôi. Mọi người bắt đầu náo loạn và tài xế phải dừng xe buýt ngay lập tức.

Mọi người hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi cố gắng đứng dậy và bảo họ rằng tôi đã ổn và chỉ vừa bị tái phát bệnh.

Tôi biết đây là xuất huyết do bệnh lao. Đây là lần thứ ba chuyện này xảy ra. Hai lần trước, tôi phải ở trong một bệnh viện đặc biệt hơn sáu tháng để điều trị. Hiện tượng chảy máu của tôi không thể chữa khỏi bằng thuốc cầm máu thông thường. Nó chỉ hết khi dùng một lượng lớn thuốc Pituitrin (chữa trị ho ra máu) trong cả tuần.

Thông thường, cho dù hồi phục tốt đến đâu, tôi cũng sẽ bị tái phát lại sau bốn năm. Bác sĩ cảnh báo rằng nếu bị chảy máu nặng lần thứ ba, tính mạng của tôi có thể bị đe dọa. Đây là năm thứ tư và lần tái phát thứ ba, điều đó có nghĩa là nó có thể đe dọa tính mạng của tôi.

May mắn thay, sáu tháng trước tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không hề sợ hãi, vì tôi biết Sư phụ sẽ bảo hộ mình.

Xe buýt tiếp tục chuyển bánh, di chuyển rất chậm. Tôi che miệng và mũi bằng khăn giấy và nhắm mắt lại. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi nói với Sư phụ rằng, vì lần này tôi trở về quê không chỉ tham dự đám cưới mà còn mang tài liệu Đại Pháp cho đồng tu, nên tôi không thể để trì hoãn. Ngay cả khi từng nợ ai đó mạng sống, tôi cũng không thể chết bây giờ vì tôi vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình. Bên cạnh đó, tôi đã gây ra rất nhiều phiền phức cho tài xế và các hành khách khác. Rốt cuộc, tu luyện Đại Pháp phải là:

“Tu kỷ lợi dữ dân”

(Viên minhHồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Tự tu cho mình và có lợi cho [nhân] dân”

Vì vậy, tôi cầu xin Sư phụ cấp cho tôi thêm thời gian để tôi có thể trở về nhà.

Sau khoảng nửa giờ, phép màu đã xảy ra. Máu ngừng tuôn và bắt đầu ngưng, sau đó chảy rất ít. Máu ngừng chảy hẳn khi xe buýt dừng lại ở điểm đến của tôi, mọi thứ trở lại bình thường. Tôi đã lau sạch tất cả những vết máu và xuống xe. Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu không được Sư phụ gia trì, thật khó để hình dung ra hậu quả có thể xảy ra.

Nghiệp bệnh

Tôi đã làm việc tại một phòng khám ngoại trú với vai trò là chuyên gia Trung y kể từ khi về hưu. Môi trường và thu nhập đều khá tốt. Tôi cũng có thể giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.

Việc giảng chân tướng của tôi khá hiệu quả. Tuy nhiên, cũng có một số can nhiễu từ cựu thế lực. Ví dụ, tôi bị ho hoặc mất giọng, đôi khi có nhiều bệnh nhân cùng bước vào và làm gián đoạn việc giảng chân tướng của tôi khi mới bắt đầu. Trẻ em thì bắt đầu khóc và còn có một số trường hợp cấp cứu khác. Tôi đã mất một số cơ hội để cứu độ chúng sinh, điều đó rất đáng tiếc.

Vào một ngày tháng 3, tôi bất ngờ bị ốm, đau họng và ho. Một trong những đồng nghiệp của tôi khăng khăng đòi kiểm tra nhiệt độ của tôi, nói rằng trước đó đã có một hội nghị về dịch cúm, điều này khá nghiêm trọng. Bất cứ ai có nhiệt độ trên 38,3 độ C đều phải được đưa đến một bệnh viện đặc biệt do chính phủ chỉ định để nằm điều trị. Vào thời điểm đó, nhiệt độ của tôi là 39,4 độ C. Tôi đã ho thường xuyên và có đờm màu xanh vàng. Nó giống như bị nhiễm trùng phổi hơn là cúm. Tôi từ chối ở lại bệnh viện và nhận ra rằng đây là do cựu thế lực muốn ngăn cản tôi cứu độ chúng sinh.

Sau khi trở về nhà, vợ tôi, cũng là học viên, đã giúp tôi tìm ra các vấn đề và phát chính niệm. Chúng tôi hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực và cũng đã tìm ra một số vấn đề.

Những vấn đề chúng tôi tìm ra bao gồm việc tôi không học Pháp tốt, không hoàn toàn tín Sư tín Pháp và đã nảy sinh tâm hoan hỷ. Tôi vẫn còn chấp trước mạnh mẽ vào công việc người thường và lợi ích cá nhân. Tôi không chủ động hướng nội và thường nhìn thấy các vấn đề ở người khác. Nếu có đồng tu chỉ ra bất kỳ vấn đề nào của tôi, tôi sẽ mất bình tĩnh. Hơn nữa, tôi thường dựa vào thuốc khi trải qua các khảo nghiệm về nghiệp bệnh và vẫn còn chấp trước vào rượu. Quan trọng nhất là một vài ngày trước khi nghiệp bệnh này diễn ra, khi thấy mức lương của mình bị giảm đi 3.000 nhân dân tệ, tôi cảm thấy là không công bằng nên đã giữ 500 nhân dân tệ mà bệnh nhân đã trả thông qua WeChat. Tôi hợp lý hoá nó bằng cách coi đó là khoản bồi thường thiệt hại cho mình.

Tôi đã không nhận ra mức độ nghiêm trọng của những vấn đề này cho đến khi hướng nội tìm và tôi đã giật mình. Sao tôi có thể so với một học viên chân chính được? Không lạ khi cựu thế lực đã bức hại tôi nghiêm trọng như vậy. Tôi đã dâng một đĩa hoa quả và thắp hương trước ảnh Sư phụ. Tôi cúi lạy Sư phụ và quyết định thay đổi bản thân. Tôi đã ngừng không làm bất cứ điều gì không liên quan đến Pháp và học Pháp tinh tấn cùng vợ. Vì việc ngồi rất khó khăn, nên sau đó tôi đã nằm xuống để nghe các bài giảng của Sư phụ.

Thật là khó chịu khi bị ho nặng và họng có đờm. Thêm vào đó, mũi tôi vẫn chảy máu. Vì vậy, tôi trả lại số tiền mà tôi giữ và nói với giám đốc rằng tôi không quan tâm tại sao mức lương của tôi bị thiếu mất 3.000 nhân dân tệ. Sau đó, một bệnh nhân đã đến để đưa cho tôi một phong bì có 500 nhân dân tệ màu đỏ. Tôi từ chối nhận và giải thích lý do tại sao một đệ tử Đại Pháp không nhận phong bì đó. Tôi cũng giảng chân tướng cho anh và giúp anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên quan của nó.

Tôi đưa cho anh ấy cuốn Chuyển Pháp Luân và nói: “Sau khi đọc xong cuốn sách này, anh sẽ hiểu tại sao tôi không thể nhận phong bì của anh.”

Vì sốt cao nên tôi bị mất nước cả tuần. Thật lạ là tôi vẫn có thể đi làm vào buổi sáng, mặc dù giám đốc vẫn khuyên tôi nên nghỉ ngơi vào buổi trưa.

Trong thời gian nghỉ trưa, tôi cảm thấy khó thở. Dường như tôi sắp chết. Tôi hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi đã hoàn toàn phủ nhận những an bài của cựu thế lực, nhưng tình hình thậm chí còn xấu đi. Tôi bị đờm chặn cổ họng, nhãn cầu căng lên và tim đập loạn. Tôi cảm thấy như thể mình sắp chết.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy có một sức mạnh đã giúp tôi ngồi dậy. Tôi mở mắt ra và thầm khóc: “Sư phụ, xin Ngài hãy cứu con.” Trong khi khóc, đờm máu bị đẩy ra. Tôi cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó tôi đọc khẩu quyết phát chính niệm và cơn sốt biến mất. Tôi đã vui như một đứa trẻ và kể cho vợ chuyện xảy ra.

Vợ tôi khích lệ tôi, nói rằng nếu chúng tôi nên xem mình là học viên, giữ chính niệm mạnh mẽ và tín Sư tín Pháp, chúng tôi sẽ rất có sức mạnh. Hai tuần trôi qua. Vì có tâm hoan hỷ, nên nghiệp bệnh vẫn còn. Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi tránh uống thuốc vì tôi tin Sư phụ sẽ ở cạnh và chăm sóc cho tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như một người tu luyện và vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh. Tôi hạnh phúc đến mức khi ở trong phòng khám bệnh, tôi đã giảng chân tướng cho năm bệnh nhân và ba người trong số họ đã thoái Đảng. Trong số họ, một người bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân và tìm hiểu thêm về Đại Pháp. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì những người này đã được cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/22/351474.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/22/165128.html

Đăng ngày 9-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share