Bài viết của Thanh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-5-2017] Chưa đầy hai tháng sau khi mẹ tôi qua đời, cha tôi đã sống cùng với một quả phụ. Không chỉ vậy, bà ấy còn lấy hết sạch số tiền mà mẹ tôi tiết kiệm được. Điều này khiến tôi cảm thấy bất công và nảy sinh tâm oán hận sâu sắc với cha tôi.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi sau khi tôi đặt tâm người thường cuả mình sang một bên và loại bỏ được chấp trước vào tiền bạc.

Mắc kẹt trong bể tình

Tôi có một thời gian sống vui vẻ với mẹ tôi. Bà cũng là một học viên, bà qua đời trong nghiệp bệnh vào tháng 8 năm 2012. Hàng xóm và đồng nghiệp đều cho rằng bà là một người rất tốt. Bà đã sống cùng nhà với tôi một vài năm và giúp tôi nấu ăn, chăm sóc cho con gái tôi.

Hàng đêm chúng tôi đều cùng nhau học Pháp và phát chính niệm. Thêm nữa, là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi cũng cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và tu luyện tinh tấn. Đây thực sự là một khoảng thời gian tuyệt vời.

Tuy nhiên, thái độ của cha tôi đã làm tôi rất khó chịu sau khi mẹ tôi mất. Ông đã từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng vì sợ hãi mà ông đã từ bỏ sau khi cuộc bức hại xảy ra.

Khi bà goá phụ chuyển đến sống với cha tôi, ông nhất định bắt tôi phải đến thăm bà ấy như kiểu bà ấy là mẹ kế của tôi. Đỉnh điểm là ông không muốn sống trong ngôi nhà mà ông và mẹ tôi từng chung sống. Thay vào đó, ông muốn lấy căn hộ của tôi, là tài sản mà tôi mua bằng tiền tiết kiệm của mình, sau khi ông tái hôn. Ngoài ra, ông còn yêu cầu chồng tôi bỏ tiền ra trang trí lại căn nhà đó.

Tuy nhiên, bà mẹ kế nhất quyết muốn sống trong một căn hộ mới có thang máy. Không chỉ vậy, bà chỉ muốn sống với cha tôi mà không kết hôn với ông. Chính vì thế, cha tôi muốn bán căn nhà mà cha mẹ tôi từng sống. Với số tiền bán nhà cùng với số tiền tiết kiệm được, ông ấy sẽ mua được căn hộ mới. Ông còn muốn tôi và em tôi trả tiền trang trí cho căn hộ đó.

Toàn bộ những chuyện này đều xảy ra trong tháng khi mẹ tôi qua đời. Điều này làm hai chị em tôi rất tức giận, và chúng tôi đều đồng ý sẽ lấy phần thừa kế nếu cha tôi bán tài sản đi. Bởi chúng tôi biết nếu chúng tôi làm vậy, cha tôi sẽ không mua được căn hộ mới.

Tôi căm ghét bà goá phụ đến tận xương tuỷ vì tôi cảm thấy bà chính là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ tôi. Trước đó cha tôi đã đe doạ mẹ tôi và nói sẽ cưới bà goá này một ngày nào đó. Mẹ tôi bởi không thể loại bỏ được tình, và kết cục bà bị kéo xuống từng chút từng chút một.

Thời điểm đó tâm trí tôi bị tổn thương mỗi khi tôi nghĩ đến thái độ tàn nhẫn của cha tôi. Và ngay sau khi mẹ tôi qua đời, cha tôi đã lên kế hoạch tái hôn với người khác. Tuần nào ông cũng đến gặp tôi và hỏi về căn hộ mới, như thể tôi chính là mẹ của ông. Và cũng bởi thời gian đó tôi rất nhớ mẹ mình và không thể loại bỏ tình nên tâm trạng của tôi rất căng thẳng.

tu luyện tốt mới cứu được chúng sinh

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực, khi chư vị cảm thấy danh-lợi-tình nơi người thường đang chịu phương hại mà khổ não, thì đã là tâm chấp trước người thường đang chưa buông bỏ được đó. Chư vị hãy nhớ cho kỹ! Tu luyện tự nó không hề khổ, điểm chốt là không buông bỏ được chấp trước người thường. Khi danh-lợi-tình của chư vị cần buông bỏ thì mới cảm thấy khổ.“ (“Chân Tu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ I)

Trong khoảng thời gian khó khăn đó, tôi đều quỳ gối hàng đêm và đọc đi đọc lại bài “Chân Tu”. Nước mắt chảy dài trên má, và quả thực rất khó để buông bỏ cái tình của tôi. Sau khi đọc lại bài “Chân Tu” nhiều lần, tâm tôi dần dần thanh tỉnh và tôi nhận ra việc tôi yêu quý mẹ tôi cũng là tình. Và điều này khiến tôi có tâm oán hận với cha tôi. Cuối cùng, tôi đã có thể đạt được tiêu chuẩn của Pháp và loại bỏ được một phần của chấp trước vào tình.

Cũng bởi tầng thứ bị giới hạn, nên chỉ có một thứ tôi có thể buông bỏ là quyền thừa kế liên quan đến tiền tiết kiệm của cha mẹ tôi. Tôi đã không từ bỏ được thứ tài sản này khi mẹ tôi còn sống.

Dù tôi đã đồng ý nhượng lại căn hộ của tôi, bao gồm việc trang trí lại, cho cha tôi và mẹ kế vào ở, nhưng tôi sẽ lấy lại ngay sau khi ông qua đời, cũng bởi căn hộ này trị giá hàng trăm nghìn tệ, và là một số tiền lớn ở Trung Quốc với những người như tôi.

Kể từ đó, tôi phải giao tiếp với mẹ kế. Tôi bắt đầu gọi bà là “Cô”. Lúc này tôi nhớ rõ sứ mệnh của mình: Mọi người đều đến vì Đại Pháp, và bất kể những điều xấu gì mà họ đã từng làm, họ cũng nên được cứu.

Vì tôi không hoàn toàn từ bỏ tâm chấp trước vào vật chất, nên tôi không vui mỗi khi bà ấy lấy đi những thứ có giá trị từ trong ngôi nhà của tôi.

Bà ấy đã mượn căn hộ của tôi để sinh hoạt, vì thế tôi mặc định rằng bà ấy sẽ lấy tài sản khỏi tôi. Trong mắt tôi, bà ấy dường như là đang ăn trộm, vì thế tôi luôn tỏ ra lạnh lùng với bà. Thậm chí tôi còn không muốn tiếp xúc hay nói chuyện với bà.

Sau khi xem các bài giảng của Sư phụ và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các học viên khác, tâm tính của tôi được đề cao. Họ nhắc tôi rằng những gì tôi gặp phải trên con đường tu luyện của mình đều là điều tốt, và là để cho sự tu luyện của tôi được đề cao. Không có gì là ngẫu nhiên và mọi thứ đều giúp cho tâm tính của tôi được đề cao. Nhiều học viên trong nhóm học Pháp của tôi cũng có vấn đề về tiền bạc và vật chất. Hầu hết họ đều buông bỏ tài sản hoặc chia lại phần của mình cho người khác nếu cần. So sánh với những gì họ đã buông bỏ, tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Sau khi loại bỏ những thứ này, kể cả căn nhà của mẹ tôi. Tôi đã nghĩ họ có thể lấy những gì họ cần. Thực tế thì trong “Bài giảng thứ chín”, Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng đại ý về việc những gì chúng ta nên làm khi gặp những tình huống này và làm thế nào để đạt được tiêu chuẩn của Pháp. Tuy nhiên, chỉ mới gần đây thì tôi mới đạt được điều này.

Cha tôi đã yêu cầu tôi ký vào thoả thuận liên quan đến quyết định cuối cùng về tài sản. Tôi nghĩ điều này có vấn đề với tôi nên tôi đã tìm nhiều lý do để không ký. Tuy nhiên, khi buông bỏ được những chấp trước người thường, tôi đã đọc và nhận ra nó không hoàn toàn giống như tôi nghĩ. Những gì trong đó chỉ là: “Con cái sẽ chăm sóc phụng dưỡng cha mẹ, và tài sản của cha mẹ sẽ thuộc về con cái của họ.”

Cha tôi đã mời tôi đến căn hộ của họ sau khi họ đi du lịch từ Pháp trở về. Ông nói với tôi những gì họ thấy ở Pháp, kể cả những bức tranh về chúa Jesus, người chịu tội cho chúng sinh, với những thiên thần nhỏ huy hoàng trong những bức tranh vẽ trên tường. Tôi đã nói cho họ biết về Chúa, các vị Thần, và thiên thần có những đôi cánh mà tôi nhìn thấy thông qua thiên mục của mình khi luyện bài công Pháp số một. Sau đó tôi bắt đầu nói về việc tại sao Giang Trạch Dân đàn áp Pháp Luân Công. Khi tôi ngừng lại, cha tôi lại giục tôi nói tiếp, với tâm trạng tò mò muốn biết tại sao.

Mẹ kế của tôi cũng thấy tò mò với những gì tôi nói. Bà kể rằng ở Pháp bà cũng thấy một số tờ báo kể về học viên Pháp Luân Công cải thiện được sức khoẻ thông qua tu luyện và việc Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai cùng những người khác bức hại Pháp Luân Công. Bà muốn mang những tờ tài liệu này về nhưng người hướng dẫn khuyên bà không nên mang về. Bà đã nghĩ nếu không mang được về thì thật đáng buồn.

Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và nói với bà rằng Sư phụ yêu cầu chúng tôi phải hướng nội khi gặp mâu thuẫn với người khác.

Bà nói: “Mẹ có thể thấy con hành xử như vậy, mẹ đã thấy những học viên tốt bụng và có tiêu chuẩn đạo đức rất cao. Và mẹ cũng có thể thấy điều đó ở con. Cho dù mẹ có tiêu tiền của cha con nhiều thế nào, con cũng không tức giận với mẹ. Pháp Luân Công quả là một môn tu luyện tốt, mẹ cũng muốn học môn này!”

Sau đó tôi giúp bà thoái khỏi ĐCSTQ. Bà nói: “Điều này thật tốt, mẹ có mấy người chị, con giúp họ thoái Đảng nhé!”

Tôi nói: “Con không thể giúp họ thoái Đảng nếu họ không muốn thoái. Việc này phải xuất phát từ chính bản thân họ.”

Bà nói: “Mẹ sẽ nói chuyện với họ vào ngày mai.”


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/15/348207.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/22/164736.html

Đăng ngày 17-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share