Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 7-5-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1999. Tất cả mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi muốn công chúng biết về sự màu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng đáng tiếc là cuộc bức hại nghiêm trọng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại bắt đầu vào tháng Bảy năm đó, khi tôi vừa mới bắt đầu tu luyện.

Mâu thuẫn gia đình

Không chần chừ, tôi đã in những tài liệu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và dán ở khắp nơi mà mọi người có thể nhìn thấy. Tôi đã bị bắt và bị kết án 5 năm tù vì đã từ chối từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp.

Chồng tôi là một người đàn ông lương thiện. Anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với tôi ngay từ đầu. Nhưng khi bị phải sống một mình trong quãng thời gian năm năm khi tôi ở tù, anh ấy đã cảm thấy rất khó khăn. Cuối cùng lúc được trả tự do, anh ấy lạnh lùng đối với tôi. Anh ấy không muốn nói chuyện với tôi chút nào.

“Em biết anh đã có một quãng thời gian khó khăn khi em ở trong tù,” tôi nói với anh ấy, “Nhưng anh cũng biết rằng mọi bệnh tật của em biến mất sau khi em bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Em hy vọng anh có thể hiểu tại sao em sẽ không bao giờ làm trái lương tâm mà phản bội Sư phụ. Nếu anh sợ bị liên đới khi em giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp, chúng ta có thể ly dị. Em biết anh là người trung thực và em không mong anh làm bất cứ điều gì để giúp em. Em chỉ hy vọng anh biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng em, và rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”

Anh ấy trả lời: “Anh biết Đại Pháp là tốt và Sư phụ rất tốt. Nhưng đây không phải thời điểm để nói những lời như vậy nơi công cộng.”

Cưỡng cầu làm sự việc thêm tồi tệ

Tôi rất muốn chồng tôi quay lại tu luyện Đại Pháp. Tôi gây sức ép lên anh ấy và cố thuyết phục anh nhưng không hiệu quả.

Tôi đã nộp đơn kiện Giang Trạch Dân vào tháng 6 năm 2015. Chính Giang là kẻ đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi đã đề nghị chồng tôi tham gia cùng tôi: “Anh cũng bị Giang Trạch Dân bức hại.” Anh đáp lại. “Anh đã mất gần 40 năm lương hưu, và anh đã bị sa thải vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh sẽ kiện ông ta. Nhưng đây chưa phải là thời điểm thích hợp. ”

Tôi càng cố gắng thuyết phục anh ấy tu luyện, anh ấy càng không muốn. Mối quan hệ của chúng tôi xấu đi và anh ấy thường nóng giận với tôi.

Tôi có chia sẻ với một đồng tu để xin lời khuyên. Cô ấy nói rằng việc chồng tôi quay lại tu luyện thời điểm nào không phải do tôi quyết định mà là Sư phụ sẽ quản việc đó. Cô ấy khuyên tôi nên buông chấp trước của mình xuống và học Pháp nhiều hơn nữa.

Tôi đồng ý với cô ấy nhưng khi tôi thấy chồng mình thì lại kìm không được mà cố nài ép anh ấy thêm nữa. Cuối cùng anh ấy nói: “Tôi không thể chịu được nữa, tôi muốn ly dị!”

Vào ngày chúng tôi bắt đầu thủ tục ly hôn, trời mưa rả rích cả ngày và chúng tôi phải ở nhà. Ngày hôm sau, anh ấy đổi ý. “Hãy ở lại cùng nhau. Anh sẽ không can thiệp vào việc của em, nhưng em cũng không nên ép anh. Chỉ cần cho anh một chút thời gian.”

Nhưng tôi vẫn không buông tâm của mình xuống được và cứ chăm chăm chú ý vào anh ấy. Anh ấy cũng gây chuyện với tôi. Mối quan hệ chúng tôi rất căng thẳng.

Thức tỉnh

Hàng ngày, chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ tồi tệ đó. Một ngày, lời của Sư phụ bỗng nhiên thức tỉnh tâm trí tôi:

“…đôi mắt của chư vị luôn hướng ra ngoài, không hướng nội tự tu luyện, như vậy là người tu luyện sao? (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực châu Á Thái Bình Dương 2004)

Tôi rất chấn động và toát mồ hôi lạnh. Tình trạng của tôi quá nghiêm trọng rồi, tôi đã có một sơ hở quá lớn và nó có thể đang nằm trong tay cựu thế lực. Ngay trong tối hôm đó, khi tôi phát chính niệm, tôi thấy có một thứ như quả óc chó nằm trong đan điền của tôi. Nó kêu rắc một tiếng và vỡ tan thành từng mảnh.

Ngày hôm sau, chồng tôi trở nên tốt hơn với tôi nhưng anh ấy vẫn còn cấm đoán tôi. Anh sợ rằng tôi sẽ bị cảnh sát bắt khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Hối cải và thể ngộ

Một ngày nọ chồng tôi đang ngồi xem TV khi ăn trưa. Anh ấy đột nhiên la lên: “Thật đáng sợ quá, quá đáng sợ!” Anh giải thích với tôi rằng có người đi bộ trên con đường bằng kính treo lơ lửng trên vách núi. Tôi nhìn anh và bảo: “Chỉ là con đường kính thôi mà. Chả có gì đáng sợ cả.” Tôi quay về phòng học Pháp tiếp.

Nhưng trong lòng tôi vẫn không thanh tịnh được, tôi bèn hướng nội. Anh ấy xem cùng một chương trình trong hai ngày liên tiếp. Tại sao anh lại thấy sợ và la lên cùng một câu khi xem đến cảnh đi trên cầu kính? Điều này có nghĩa gì với tôi?

Đột nhiên tôi hiểu rằng: ĐCSTQ đã phát động rất nhiều cuộc vận động chính trị để đàn áp người dân Trung Quốc. Người người đều sống trong nỗi sợ khủng bố. Cuộc bức hại Pháp Luân Công đã khiến các học viên và gia đình họ sống trong sự sợ hãi cùng cực.

Tôi không sợ vì tôi có niềm tin vào Đại Pháp. Nhưng chồng tôi là một người thường. Anh ấy cũng phải sống trong sợ hãi. Những gì anh ấy chịu đựng là quá lớn.

Chồng tôi là một người nhút nhát. Làm thế nào anh đã vượt qua những ngày khó khăn và những đêm dài khi tôi đang ở trong tù? Để không làm gánh nặng cho con cái và cha mẹ của chúng tôi, anh ấy không nói với ai về việc tôi đã bị kết án tù và anh đã bị sa thải.

Anh ấy cũng đã bị giam ở trại cưỡng bức lao động một thời gian ngắn vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi được trả tự do, anh không có chỗ để chia sẻ nỗi đau của mình. Anh chỉ còn cách đi đến ngôi mộ của mẹ mình và trút ra những niềm đau đớn ấy. Đôi khi anh ấy lên núi để hét lên cho vơi đi sự căng thẳng của mình. Dầu vậy, anh vẫn cố gắng an ủi tôi khi đến thăm tôi trong tù.

Anh ấy đã cố gắng tử tế hết mức, nhưng khi tôi trở về nhà từ nhà tù, tôi yêu cầu anh ấy làm việc này và điều đó. Tôi đã mắng anh ấy và nói rằng anh ấy thật ghê tởm vô dụng và không đáng mặt đàn ông. Tôi coi thường anh và dùng những từ ngữ độc ác để làm anh tổn thương.

Bây giờ những lời đó làm tôi tổn thương. Tôi rất hối hận và nước mắt chảy dài. Làm sao tôi có thể ích kỷ như thế? Tôi chỉ nghĩ đến những gì tôi muốn, nhưng không bao giờ cân nhắc đến các thành viên khác trong gia đình tôi, đặc biệt là chồng tôi. Thay vào đó, tôi xúc phạm anh ấy và đổ lỗi cho anh ấy về mọi thứ.

Tôi có phải người tu luyện không? Lòng từ bi của tôi đâu rồi? Sư phụ đã bảo chúng ta phải hướng nội khi gặp mâu thuẫn, nhưng tôi chỉ hướng ngoại và chăm chăm vào vấn đề của anh ấy. Anh ấy là một người tốt. Anh âm thầm chịu đựng tất cả nỗi đau trong ngần ấy năm và bị tổn thương cũng vì anh ấy lo cho tôi.

Tôi bước vào phòng ngủ trong nước mắt và yêu cầu anh tạm dừng xem TV để tôi có thể nói chuyện với anh. Anh mỉm cười và nói: “Chuyện gì mà nghiêm trọng đến vậy hả em ?” Tôi nói qua nước mắt: “Em rất xin lỗi. Em đã quá ích kỷ và không có lòng từ bi của một người tu luyện. Em đã không làm theo yêu cầu của một học viên để suy nghĩ cho người khác trước. Em đã không nghĩ về anh và con cái của chúng ta. Em không xứng đáng với sự tha thứ của anh.”

Lắng nghe những lời của tôi, anh đặt tay lên vai tôi và nói với giọng nói nghẹn ngào: “Em biết là em sai, đó là tất cả những gì anh cần. Hãy tu luyện tốt.”

Kể từ đó, chồng tôi đã ngừng gây khó khăn cho tôi, và anh ấy không còn hạn chế tôi làm những việc liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp. Đôi khi, anh thậm chí còn nhắc nhở tôi phát chính niệm và ngừng xem TV. Anh thường khuyến khích tôi học Pháp. Anh chăm sóc tất cả các công việc nhà vì vậy tôi có thời gian để luyện công và học Pháp.

Kết luận

Tôi muốn chia sẻ điều này với các bạn đồng tu: Khi các thành viên trong gia đình chúng ta không hiểu chúng ta, hãy dừng lại và suy nghĩ cho họ. Đừng đổ lỗi cho họ. Chúng ta là những người tu luyện. Các thành viên trong gia đình chúng ta đang theo chúng ta trên con đường tu luyện. Chúng ta không thể sử dụng quan niệm của người thường khi xử lý mâu thuẫn trong mối quan hệ của chúng ta với họ. Chúng ta không nên gây gổ với họ.

Tất cả mọi mâu thuẫn đều được an bài cho tu luyện của mỗi người. Cách thành viên trong gia đình chúng ta sẽ luôn có phúc phận, và đó là phần thưởng cho họ vì họ đã đối xử tốt với chúng ta trong suốt quá trình tu.

Sư phụ giảng:

“[Chính] chư vị mới là nhân vật chính của thời kỳ lịch sử này; hiện nay, dẫu là tà ác hay là chính Thần, [họ] đều tồn tại vì chư vị..” (Tẩu Chính Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Môi trường xung quanh chúng ta thay đổi tùy theo tâm tính và trạng thái tu luyện. Đây là môi trường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta, chúng ta nên trân quý nó. Nếu không thì sẽ rơi vào bẫy của cựu thế lực và chúng ta sẽ đi theo sự an bài của chúng thay vì của Sư phụ. Nếu chúng ta chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân mình và những gì mình muốn thì đó chính là đi ngược lại sự dạy bảo của Sư phụ. Chúng ta phải luôn thấy biết ơn đối với gia đình mình từ tận đáy lòng.

Gia đình chúng ta không hề gây phiền nhiễu cho chúng ta. Chỉ là chúng ta đồng hóa với Pháp chưa tốt. Hướng nội là chìa khóa của tu luyện. Nếu như làm tốt, chúng ta sẽ có thể tạo ra kỳ tích.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/7/346730.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/5/164529.html

Đăng ngày 16-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share