Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-06-2017] Tôi đã từng tránh đọc các báo cáo về việc Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại các học viên Pháp Luân Công. Tôi e rằng việc đọc chúng sẽ khiến tôi càng sợ hơn.

Khi một thành viên trong gia đình của một học viên bị bắt, tôi đã phải gặp công an, công tố viên và thẩm phán. Tôi thường cảm thấy bị đe dọa. Hơn nữa, tôi nhận ra rằng mình giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công chưa thật tốt.

Sau đó tôi đã tải và chuẩn bị nhiều bài viết có liên quan từ trang web Minh Huệ. Tôi cũng đọc các bài viết liên quan đến luật pháp, chính sách, và trách nhiệm thi hành luật của Trung Quốc.

Tôi đã sử dụng một số thông tin này khi viết thư cho các cơ quan công quyền, và để nâng cao nhận thức cho công chúng một cách hiệu quả hơn.

Vì hầu hết các quan chức chính phủ mù quáng tuân theo mệnh lệnh của ĐCSTQ, họ không quan tâm đến những lợi ích mà Pháp Luân Công đã mang lại cho các học viên.

Tuy nhiên, khi bạn nói với họ rằng họ sẽ phải gánh chịu trách nhiệm về những sai lầm của mình trong tương lai, đột nhiên họ sẽ trở nên quan tâm đến những gì bạn nói.

Viết thư và gọi điện thoại

Ban đầu tôi đã viết thư và gọi điện thoại cho các cán bộ tư pháp. Sau khi loại bỏ chấp trước sợ hãi, tôi đã nói chuyện trực tiếp với họ, hiệu quả thu được còn tốt hơn.

Tôi đã gửi khoảng 40 thư cho một thành viên gia đình bị giam giữ, nhiều bức đã không được chuyển đi. Biết rằng các nhân viên trại tạm giam sẽ mở thư ra đọc, tôi đã nhân cơ hội này giảng chân tướng.

Chủ tọa phiên tòa trong vụ xét xử một thành viên gia đình đã chỉ thị cho luật sư của chúng tôi thông báo với tôi rằng nếu tôi không ngừng gửi thư tới trại tạm giam, tôi có thể bị buộc tội. Tôi cho rằng các bức thư đã được bàn giao cho công an hoặc Phòng 610.

Khi tôi gọi điện thoại cho các phòng ban tư pháp, đầu tiên tôi hỏi họ về trường hợp thành viên trong gia đình mình, và sau đó đi vào chủ đề trách nhiệm thực thi luật pháp. Khi họ nhận thấy tôi thông thạo về luật pháp, họ không dám đe dọa tôi.

Tôi cũng nói với họ về cuộc bức hại Pháp Luân Công và hậu quả của việc tham gia vào đó. Tôi chỉ ra rằng chiến dịch chống tham nhũng của ĐCSTQ đang diễn ra ở Trung Quốc thực sự nhắm đến những cá nhân tham gia vào cuộc bức hại.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, tôi đã giải thích về những thụ ích của việc tu luyện Pháp Luân Công và đưa ra nhiều ví dụ từ trải nghiệm của chính tôi, cũng như việc những người khác đã khỏi bệnh ung thư và các bệnh suy nhược khác như thế nào.

Tôi đã phát hiện ra rằng cán bộ hành pháp không hiểu một chữ nào về luật pháp ở Trung Quốc và chỉ đơn giản tuân theo các chỉ thị được chỉ đạo từ cơ quan cấp trên. Họ mù quáng tin vào chiến dịch tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công của nhà nước. Nhiều công tố viên tuôn ra cùng những lời dối trá phát ra từ những phương tiện truyền thông do nhà nước kiểm soát.

Một thẩm phán tòa án trung cấp thành phố tôi tuyên bố rằng ông ta đơn giản chỉ tuân theo chính sách của chính phủ khi tuyên án các học viên Pháp Luân Công. Khi tôi hỏi ông đang dẫn chiếu đến chính sách cụ thể nào, ông ta đã trở nên lúng túng rồi tức giận và gác máy.

“Tôi muốn nói chuyện với anh nhiều hơn trong tương lai”

Một ngày nọ, tôi đến thăm phó đồn công an địa phương mà đôi lúc vẫn bắt giữ các học viên. Sau khi chỉ cho ông ta chứng cứ về tính chất bất hợp pháp của cuộc bức hại, ông ta nói: “Tôi biết rằng cuộc bức hại là phi pháp.”

Tôi nói với ông ấy: “Vì không có quy định chính thức của chính phủ chỉ ra rằng tu luyện Pháp Luân Công là bất hợp pháp, căn cứ để bức hại các học viên Pháp Luân Công của ông là gì?”

“Là tư tưởng” ông ta nói: “Chế độ chỉ đơn giản là không cho phép anh tu luyện Pháp Luân Công” Tôi nhận ra rằng ông ta thực sự hiểu được bản chất tà ác của chế độ, tự nhận là theo chế độ pháp trị, trong khi lại tiến hành một cuộc bức hại hoàn toàn bất hợp pháp.“

Sau đó, tôi lấy ra một tờ báo mà mình mang theo, và chỉ vào ba chỗ được đánh dấu. Ông ta thốt lên: “Mỗi điểm đều liên quan đến tôn giáo chứ không phải là Pháp Luân Công!”

Sau đó tôi hỏi: “Vậy tại sao Pháp Luân Công bị bôi nhọ như một tôn giáo, trong khi rõ ràng không phải là tôn giáo?” Ông ta không nói nên lời rồi cũng dịu thái độ với tôi.

Tôi giải thích rằng người dân trong thành phố đang tức giận với công an vì bắt giữ các học viên là những người tốt. Khi ông ta nói với tôi rằng ông ta “chỉ làm theo chỉ thị”, tôi nói với ông ta rằng trong tương lai, ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm về những hành động của mình.

Ông ta có vẻ lúng túng và đo huyết áp của mình ba lần trong một giờ trò chuyện. Sau đó ông ta mở ngăn kéo, chỉ cho tôi xem nhiều loại thuốc theo toa mà ông ta đang dùng hàng ngày.

Tôi nói: “Ông bị bệnh bởi vì ông đang tích cực tham gia vào cuộc bức hại đó” Ông ta trả lời: “Đó là công việc của tôi. Tôi cần kiếm tiền!” Tôi nói với ông ta rằng ông ta có thể thực hiện nhiệm vụ của mình mà không trực tiếp tham gia vào cuộc bức hại.

Khi đứng dậy rời đi, ông ta nói: “Tôi muốn trò chuyện với anh nhiều hơn trong tương lai.“

Tất cả những trải nghiệm này đã giúp tôi loại bỏ chấp trước sợ hãi. Tôi cũng nhận ra rằng nhiều người làm tôi sợ trong quá khứ là do tâm sợ hãi của chính tôi.

Khi chính niệm của tôi mạnh lên, việc giảng chân tướng cho người trong hệ thống tư pháp đã trở nên dễ dàng hơn. Tôi không còn tức giận, oán hận, hay tranh đấu với bất cứ ai.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/10/他让我以后经常去给他讲课-346523.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/20/164343.html

Đăng ngày 21-07-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share