Bài viết của một học viên trẻ tại hải ngoại

[MINH HUỆ 19-5-2017] Có một thời gian, tôi không thể tập trung học Pháp và phát chính niệm được. Tôi cảm thấy buồn ngủ trong khi luyện công và khi tham gia hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng cho người Trung Quốc, một số người trả lời điện thoại của tôi nhưng họ không muốn nghe.

Tôi thấy vòi hoa sen trong phòng tắm thi thoảng bị rỉ nước và biết đó là dấu hiệu cho thấy tôi có thiếu sót. Tôi đã hướng nội và tìm ra đó là tâm an dật.

Tâm an dật ảnh hưởng đến việc học Pháp

Khi học Pháp ở nhà, tôi luôn muốn ngồi thoải mái thay vì ngồi thẳng lưng trong tư thế song bàn. Đôi lúc khi ngồi trong tư thế đơn bàn tôi vẫn chống tay lên cằm. Đây chính là đang truy cầu thoải mái và không kính Sư kính Pháp.

Vai và cổ của tôi cũng bắt đầu cảm thấy đau sau khi gọi điện thoại về Trung Quốc, vì thế tôi nghĩ đó là can nhiễu. Tôi thường buông lỏng người khi ngồi thay vì ngồi thẳng.

Mặc dù nhận ra rằng tất cả những điều này là phản ánh của tâm an dật, nhưng tôi không muốn vượt qua chúng hay phát chính niệm để loại bỏ những vật chất xấu đó. Cơn đau kéo dài trong thời gian dài và trạng thái tu luyện của tôi bị ảnh hưởng. Càng truy cầu thoải mái, các chấp trước của bản thân càng mạnh hơn.

Cuối cùng, tôi quyết định ngồi thẳng trong tư thế song bàn khi học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, tâm trí tôi bình tĩnh hơn và tôi không còn cảm thấy đau như trước nữa.

Chấp trước ảnh hưởng đến việc luyện công

Tôi từng dậy vào lúc 3 rưỡi sáng để luyện công mà không gặp vấn đề gì. Gần đây, tôi cảm thấy buồn ngủ khi bắt đầu luyện công hay thậm chí còn không dậy nổi để luyện công. Tôi biết đó là một vấn đề nhưng đã không nghĩ nhiều về nó.

Thay vào đó, tôi nghĩ rằng mình có thể ngủ thêm chút nữa sau đó luyện công vào lúc 5 giờ sáng. Sư phụ giảng:

“Người thường chính là vì có cái thân thể này, nên xuất hiện một vấn đề: lạnh không chịu được, nóng không chịu được, khát không chịu được, đói không chịu được, mệt không chịu được, lại còn có sinh lão bệnh tử; thế nào thì chư vị cũng không thể thoải mái.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng chỉ có người không tu luyện mới sợ mệt. Các vị Thần không có hành xử theo cách này. Tôi sẽ vẫn là một người thường nếu tôi làm các việc chiểu theo các tiêu chuẩn của họ.

Hầu hết mọi người đều truy cầu an nhàn, nhưng người tu luyện không nên như vậy. Công không thể gia tăng được nếu người tu luyện luôn ở trong trạng thái thoải mái. Vì thế tôi quyết định thức dậy lúc 3 rưỡi sáng để luyện công. Tôi cần phải hoàn toàn loại bỏ vật chất truy cầu an nhàn!

An nhàn khiến các tâm chấp trước khác mạnh hơn và ảnh hưởng đến việc cứu người

Tâm cứu người của tôi yếu đi khi chấp trước truy cầu an nhàn lấn át. Trường không gian của tôi dường như đầy chất nhầy và tôi cảm thấy mệt. Tôi muốn nghỉ ngơi nhiều hơn ở nhà sau khi làm việc cả ngày.

Tôi đã gọi vài cuộc điện thoại về Trung Quốc và thậm chí có lần còn ngủ gật khi đang gọi điện thoại. Tôi cũng không có động lực hồng Pháp; tôi cảm thấy xấu hổ vì đã lãng phí thời gian thay vì tập trung vào việc cứu độ chúng sinh.

Các chấp trước cũng khiến tôi khó khăn khi hướng nội. Gần đây, tôi có rất nhiều điều để viết, nhưng nó đã bị sự lười biếng và mệt mỏi của tôi phong bế hoàn toàn. Tôi không muốn chú tâm loại bỏ tư tưởng xấu hay đào tận gốc rễ của chúng.

Tôi cũng phát hiện ra chấp trước vào việc kiếm thêm tiền cũng liên quan đến việc truy cầu thoải mái. Mục tiêu của tôi là làm cho cuộc sống của mình tốt hơn và thoải mái hơn.

Tất cả mọi thứ tôi có đều là do Sư phụ cấp cho, nhưng do chấp trước vào cuộc sống của người thường đã tạo những sơ hở cho cựu thế lực lợi dụng. Tôi phát chính niệm thường xuyên hơn để thanh lý trường không gian của mình và hoàn toàn loại bỏ tâm an dật.

Nghĩ về việc Sư phụ đang mong chờ chúng ta viên mãn như thế nào và chúng sinh đang đợi được nghe chân tướng ra sao, tôi rất ân hận vì đã buông lơi. Tôi đã bị mắc kẹt trong tâm an nhàn quá lâu và đã không làm tốt ba việc mà các học viên cần làm.

Sau đó tôi tình cờ xem được một đoạn phim các học viên chứng thực Pháp trước quảng trường Thiên An Môn. Tôi đã khóc. Các đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đã vượt qua được giai đoạn “khủng bố đỏ” như thế nào? Hẳn là họ đã phải chịu đựng rất nhiều!

Tuy nhiên, tôi đã xem nhẹ khi ở trong môi trường thoải mái. Tôi đã không chỉ thiếu tôn trọng nỗ lực của các học viên khác, mà còn cả sự từ bi của Sư phụ. Tôi tự nhủ: “Mình không thể tụt lại phía sau thế này được. Thời gian không đợi ai cả!”

Một người có thể dễ dàng nghĩ rằng tâm an dật vốn bắt nguồn từ chân ngã của mình, nhưng thực ra không phải vậy. Chúng ta cần phải đột phá nó để đạt đến tiêu chuẩn của một học viên chân chính!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/19/348397.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/29/164449.html

Đăng ngày 17-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share