Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-3-2017]

Tôi học Pháp Luân Đại Pháp khi tôi đang ở trong trại giam vào năm 2000. Sau đó, tôi bị đưa đến nhà tù một lần nữa vì tu luyện Đại Pháp. Tôi vẫn tiếp tục tu luyện Đại Pháp trong trại giam cho đến khi tôi được thả ra vào dịp gần cuối năm 2014.

Trong những năm sau đó, tôi đã tinh tấn đề cao trong tu luyện trong khi làm tốt ba việc. Thậm chí tôi còn khởi nghiệp kinh doanh của bản thân mình cho dù bối cảnh kinh tế ảm đạm. Tôi có cảm nhận sâu sắc rằng, miễn là tôi yêu cầu bản thân chiểu theo những tiêu chuẩn cao của một người tu luyện, Sư phụ sẽ luôn ở bên tôi, dẫn dắt và chăm sóc cho tôi.

Thoát khỏi cảm xúc, danh tiếng và lợi ích cá nhân

Cuối tháng 8 năm ngoái, khi tôi bắt đầu khởi nghiệp công ty buôn bán than thì việc kinh doanh hết sức khó khăn. Con trai tôi đã nói với tôi: “Bố từng là người đàn ông giàu nghị lực và sẵn sàng tranh đấu cho mọi thành tựu trong cuộc sống. Giờ bố là một học viên và phải tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Công ty của bố sẽ không có cách nào có thể tồn tại được trong môi trường nghiệt ngã này đâu”.

Tôi tự nhủ: “Nếu tôi thực sự tín Sư tín Pháp, việc kinh doanh của tôi nhất định sẽ ổn. Xét cho cùng, đối với các học viên Đại Pháp thì khác và Sư phụ đang chăm sóc cho tôi”.

Tôi giữ bản thân theo tiêu chuẩn cao của một người tu luyện trong khi làm việc với các công ty khác. Sau một thời gian, họ biết tôi là người đáng tin và sẵn sàng hợp tác kinh doanh với tôi. Mặc dù nguồn than thì khan hiếm và hầu hết các đối thủ cạnh tranh đều gặp khó khăn, nhưng công ty của tôi chưa từng gặp bất cứ vấn đề gì.

Một lần ở trạm phân phối than, đội vận chuyển của công ty tôi đến muộn khiến một công ty đối thủ đã thu mua được 400 tấn than lẽ ra là thuộc về công ty tôi.

Một số người bạn từng quen biết tôi nhiều năm gợi ý tôi giải quyết vấn đề đó bằng vũ lực, như tôi đã từng làm trong quá khứ. Tôi tự nhủ: “Đó chỉ vì để kiếm thêm một chút lợi nhuận và nó thật không đáng. Các học viên Đại Pháp không thể hành xử như người thường. Có lẽ có phương diện nào đó trong tu luyện của tôi cần đề cao trong trường hợp này.”

Một đối tác làm ăn đã đầu tư vài trăm nghìn Nhân dân tệ vào công ty tôi. Nhưng ban đầu việc kinh doanh không được như mong đợi, ông ấy đã rút toàn bộ số tiền và không muốn làm bất cứ điều gì với công ty. Sau này, khi thấy việc kinh doanh khởi sắc, ông ấy lặng lẽ hợp tác trở lại vì lợi nhuận. Tôi không biểu lộ bất cứ một lời phàn nàn hay tự ái nào.

Tôi nói về Đại Pháp với hầu hết nhân viên của mình, với các đối tác, và một số quan chức chính phủ mà tôi đã liên lạc trong quá trình thương thảo kinh doanh. Phần lớn họ đều thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.

Trân quý từng khoảnh khắc để cứu độ chúng sinh

Các vụ kiện cựu tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, Giang Trạch Dân, vì bức hại các học viên Đại Pháp bắt đầu trở nên dồn dập vào năm 2015. Tôi cảm thấy vô cùng cấp bách và nhận ra rằng thời gian đang được kéo dài thêm cho các học viên và chúng sinh bằng sự gánh chịu cự đại của Sư phụ. Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh của chính chúng ta và phạm tội với Đại Pháp. Do đó, tôi cố gắng nắm bắt từng khoảnh khắc để làm tốt ba việc.

Sư phụ đã giảng:

“Tôi thấy rằng hết thảy cũng đều ở vĩ thanh cuối cùng rồi, chỉ là rất nhiều người không dám thừa nhận triển hiện một cách hiện thực từng bước từng bước này, vào lúc trước khi kết thúc cần phải đến thì những chúng sinh cần được cứu độ vẫn chưa có đạt số lượng, các đệ tử Đại Pháp còn có một phần chưa theo kịp, đó chính là lý do then chốt khiến cho không thể để sự kiện tối hậu này được hoàn thành.” (Tinh tấn hơn nữa, Giảng pháp tại Pháp hội lần thứ 10)

Thể ngộ của tôi là Chính Pháp sẽ kết thúc khi hai sự việc trên được hoàn thành.

Vì công ty mới đi vào hoạt động, tôi phải có mặt trong mọi giao dịch kinh doanh hàng ngày nên có rất ít thời gian rảnh rỗi. Tuy nhiên, tôi vẫn thu xếp thời gian học Pháp, luyện công, phát chính niệm, và nói với mọi người về Đại Pháp. Để tiết kiệm thời gian hơn, tôi tới sống tại công ty để tránh việc lái xe 120 dặm hàng ngày đi về giữa nhà và công ty.

Mỗi sáng tôi dậy vào lúc 3:40 để luyện công và phát chính niệm vào lúc 6 giờ. Sau đó tôi cùng với các đồng tu đi phát tài liệu Đại Pháp. Mỗi lần tôi có thể thuyết phục vài người, đôi khi hơn mười người, thoái khỏi ĐCSTQ.

Tôi sớm nhận ra rằng hầu hết các học viên địa phương ở khu vực công ty tôi không bước ra để hỗ trợ nỗ lực giảng chân tướng cho mọi người. Tôi biết rằng mình cần giúp họ bước ra và phối hợp chỉnh thể để cứu thêm nhiều chúng sinh một cách hiệu quả hơn.

Tôi tới điểm học Pháp nhóm tại địa phương và chia sẻ điều này với họ. Chẳng bao lâu sau thể ngộ của các học viên cũng như tình trạng chung đã được cải thiện. Thêm nhiều học viên đã quyết định tham gia vào các hoạt động giảng chân tướng.

Một cặp vợ chồng học viên đã từng chỉ tu luyện tại nhà. Họ không có thói quen học Pháp luyện công kiên định hàng ngày. Họ cũng trải qua nhiều xung đột và cãi vã thường xuyên trong cuộc sống gia đình, tới mức họ suýt ly hôn.

Ngay sau khi họ tham gia vào nhóm học Pháp địa phương và các hoạt động giảng chân tướng, các mâu thuẫn cá nhân của họ được hóa giải và trạng thái tu luyện của họ được cải thiện đáng kể.

Ngăn chặn các hành vi đi ngược với Pháp

Một thời gian ngắn trước đây, một đồng tu dẫn tôi tới dự buổi chia sẻ tâm đắc thể hội của địa phương. Tôi đã sửng sốt khi nhìn thấy quy mô lớn của buổi chia sẻ với hơn một ngàn học viên tham dự. Tôi cũng phát hiện ra việc tồn tại các chức danh như điều phối khu vực hay điều phối viên chung.

Điều đó gợi tôi nhớ đến bài viết “Tại Trung Quốc, chúng ta nên có người điều phối chung không?” đăng trên tạp chí Tuần báo Minh Huệ.

Trong đó viết: “Tình huống đối với các học viên tại Trung Quốc Đại Lục là hoàn toàn khác biệt. Do cuộc bức hại của ĐCSTQ và an bài của cựu thế lực, môi trường tu luyện của các học viên ở Trung Quốc Đại Lục là vô cùng khắc nghiệt và phức tạp. Hơn thế nữa, tất cả các học viên này đều hành xử dựa trên thể ngộ cá nhân của họ, mà thường là bị hạn định và không phù hợp để trở thành nền tảng hay tiêu chuẩn cho các học viên khác học theo trên diện rộng. Do vậy, ở giai đoạn hiện nay vai trò của “điều phối viên chung” tại Trung Quốc Đại Lục cần phải xem xét một cách hết sức cẩn trọng và lý trí dựa theo Pháp. Là một học viên ở Trung Quốc Đại Lục, chỉ cần chúng ta làm các việc để chứng thực Đại Pháp, chúng ta cần chủ động và thực thi tốt chiểu theo Pháp. Mỗi học viên cần bước đi trên con đường của chính mình. Con đường đó được an bài bởi Sư phụ, cần được tự thân các đệ tử bước đi chứ không thể chờ người khác an bài bởi vì thể ngộ của một điều phối viên không thể bao hàm cho tất cả lượng lớn việc tu luyện của các học viên và hoàn thành sứ mệnh của họ.”

Thực ra, liên quan đến vấn đề này Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Còn một vấn đề về điều phối các đệ tử Đại Pháp quốc tế ở các nước không kể Trung Quốc mà tôi muốn xác minh một chút cho mọi người. Trước đây tôi không có xác minh việc này là muốn rèn luyện mọi người bước đi thành con đường của bản thân mình, bởi vì tất cả các đệ tử Đại Pháp đều là vương đến từ thượng giới, đều phải chứng ngộ những sở đắc của bản thân về Pháp. Nhưng từ tình huống hiện tại mà xét, giai đoạn thời gian ấy đã đủ lâu rồi, đã trải qua cả chục năm rồi, tôi nghĩ rằng cần vạch ra một dấu kết, thông báo một dấu chấm xuống dòng. Vậy là tính từ nay trở đi, tôi bảo với mọi người, những người phụ trách của các hạng mục chủ yếu, người phụ trách đứng đầu ấy, họ chính là đại biểu cho hạng mục ấy. Kể cả những người phụ trách đứng hàng đầu trong Phật Học Hội, họ chính là đại biểu của việc ấy. Đối với những gì họ làm, đối với những việc mà họ yêu cầu, đối với những việc mà họ làm quyết định, chư vị hãy chấp hành vô điều kiện, (vỗ tay nhiệt liệt) là từ nay trở đi.” (Tinh tấn hơn nữa)

Sư phụ đã giảng rõ rằng: “liên quan đến các đệ tử Đại Pháp ngoài Trung Quốc Đại Lục”. Tôi có thể ngộ rằng với điều kiện môi trường hiện nay tại Trung Quốc, quả là dại dột và không an toàn khi tổ chức một buổi chia sẻ với hơn một ngàn học viên tham dự. Chế độ ĐCSTQ vẫn đang tiến hành cuộc bức hại và cơ chế bức hại vẫn còn hiệu lực và đang được thực thi. Mặt khác, các trung tâm sản xuất tài liệu Đại Pháp ở khắp mọi nơi, các học viên đang chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh bằng nhiều phương pháp và cách thức khác nhau. Do vậy điều phối viên đặc biệt hay điều phối viên chung là không cần thiết.

Ngay sau buổi chia sẻ, người điều phối viên chung gặp tôi và nói: “Tôi muốn đổi chiếc xe đang đi.”

Tôi hỏi anh ấy một cách thẳng thắn: “Ý anh là tôi sẽ mua xe cho anh?”

Anh ta lầm bầm: “Đúng vậy”.

Tôi đoán rằng anh ấy muốn đổi xe ô tô để có thể làm công việc điều phối của mình tốt hơn. Vì vậy tôi đã nói với anh: “Các học viên đều phó xuất cho Đại Pháp. Giờ anh yêu cầu tôi mua xe cho anh, như thể không có ô tô mới thì anh không thể chứng thực Pháp. Anh hãy cân nhắc xem việc anh đang làm có chiểu theo Pháp hay không.”

“Anh bỏ qua đi nếu như anh không muốn mua xe cho tôi. Đồng tu A đã góp cho tôi 40 nghìn Nhân dân tệ”.

Tôi nói với anh: “Điều đó không phải là một vấn đề mà ai đó có thể đơn giản bỏ qua. Mấu chốt là tư tưởng của anh không phù hợp với Pháp. Nếu anh vẫn tiếp tục làm công việc điều phối theo cách đó, sẽ dẫn đến những tác động tiêu cực tới toàn khu vực. Các học viên tự nguyện phó xuất tiền bạc là vì tài nguyên của Đại Pháp chứ không phải cho riêng lợi ích cá nhân anh.”

Tôi rất sẵn lòng đóng góp tiền của cho việc sản xuất các tài liệu Đại Pháp, giúp đỡ các đồng tu đang gặp khó khăn, hay thuê luật sư để bảo vệ các đồng tu bị bức hại tại tòa án.

Thực tế, hàng tháng tôi đều đóng một khoản tiền cho trung tâm sản xuất tài liệu địa phương. Tình trạng của vị điều phối viên chung này như một sự cảnh tỉnh rằng vị trí điều phối viên chung được tạo ra bởi các chấp trước và quan niệm người thường của các học viên. Điều đó có liên quan đến mỗi từng học viên chúng ta trong khu vực. Tất cả chúng ta cần hướng nội khi có bất cứ điều gì chệch khỏi Đại Pháp, và chúng ta phải dừng lại ngay lập tức.

Chúng ta cần bước đi thật tốt trên con đường tu luyện trong giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp bằng cách đo lường và đánh giá mọi sự việc chiểu theo Pháp. Chúng ta không thể đánh mất cơ hội vĩnh hằng trước mắt chúng ta và thời gian đã được kéo dài nhờ sự gánh chịu và hy sinh cự đại của Sư phụ được thể hiện trong: “Tóc xanh nay ngả muối tiêu, thân thể thương tổn” (Hoàn nguyên, Hồng Ngâm III)

Tôi xin được trích dẫn một trong những lời giảng của Sư phụ để khích lệ bản thân và các đồng tu:

“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên —Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!” (Lời cảnh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Xin các đồng tu chỉ ra những điều chưa thích hợp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/4/162725.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/18/344438.html
Đăng ngày: 26-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share