Bài viết của Minh Chân, một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-2-2017]

Gần đây tôi có một giấc mơ và khi tỉnh dậy tôi đã khóc. Trong giấc mơ đó, tôi đi vào một lớp học mà trong đó có khoảng 60 người và còn rất nhiều người đứng ngoài hành lang. Trông thấy Sư phụ, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đứng trước lớp, tôi trở nên phấn chấn: “ Ôi, Sư phụ đã trở về Trung Quốc. Vậy có nghĩa là tu luyện của chúng con đã kết thúc rồi? Nhưng con làm đã đủ tốt chưa ạ? ”

Mẹ tôi và tôi ngồi cùng một bàn. Sư phụ nhìn chúng tôi, và truyền đạt rằng chúng tôi tu luyện không tốt. Do không đạt tiêu chuẩn viên mãn, chúng tôi sẽ tiếp tục đầu thai ở thế giới con người.

Một học viên đang cầm những tờ giấy ghi đầy tên, yêu cầu chúng tôi xác nhận xem hai tên trong đó có phải là của chúng tôi không. Quả đúng là tên của mẹ con tôi.

Tôi hỏi Sư phụ tại sao mẹ tôi và tôi lại nhận kết cục như vậy. Sư phụ trả lời rằng do thành quả tu luyện của chúng tôi. Nhìn Ngài mà tôi trực khóc.

Sư phụ đưa chúng tôi tới một hành tinh với một nửa đã được tịnh hóa và tươi sáng, trong khi đó nửa còn lại thì tối tăm và dơ bẩn. Không mất nhiều thời gian để tịnh hóa nốt nửa tối tăm này. Bầu không khí thật trong lành, làn nước trong vắt cùng với núi non tươi đẹp và ánh nắng mặt trời ấm áp. Tất cả đều được canh tân.

Tôi không nhìn thấy nhiều người trên mặt đất ở đó, và tôi biết rằng họ thật may mắn được sống sót. Tuy vậy, tôi thấy buồn.

Khi trở lại lớp học, tôi hỏi Sư phụ liệu các thành viên khác trong gia đình tôi có còn sống sót không, gồm có bố tôi, chị gái, và vợ tôi. Nghe thấy câu trả lời “Không” tôi òa khóc.

Đắc Pháp

Tôi được chuẩn đoán bị mắc căn bệnh tắc nghẽn phổi mãn tính khi mới 15 tuổi, và cuộc phẫu thuật ngày đó đã ảnh hưởng đến nửa phổi bên phải của tôi. Mười năm sau, tôi lại suy sụp vì căn bệnh này.

Sau khi nằm viện được một tháng, tôi được chuyển tới bệnh viện lớn hơn. Một bác sỹ cho biết cuộc phẫu thuật lần trước được thực hiện không tốt, nhưng đã quá muộn để chữa trị tình trạng này.

Do viện phí quá cao, tôi đã về nhà. Bệnh tình của tôi trở nên trầm trọng và cuộc sống của tôi thật bi thương.

Rồi tôi nhớ lại, khi tôi lên 9 tuổi, thi thoảng tôi cùng mẹ đi tới điểm học Pháp tập thể ở địa phương để đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi đã không coi trọng việc đó. Nhận thấy tình trạng trở nên tồi tệ hơn, tôi nghĩ đến việc tu luyện Đại Pháp.

Ngay sau khi tôi có ý định đó, vào cuối năm 2014, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi. Tôi liên tục bị nôn và tiêu chảy trong suốt hai tuần tiếp theo. Tôi duy trì học Pháp và sức khỏe của tôi mau chóng hồi phục.

Quan hệ nghiệp lực

Khi tôi bước sang tuổi 25, Sư phụ đã cho tôi thấy những nợ nghiệp của mình.

Tôi từng là một vị tướng 60 tuổi trong triều đại nhà Tống. Khi tôi phát hiện ra người vợ thứ bảy của tôi có quan hệ với một lính hầu, tôi đã giết cả hai.

Kể từ đó, trong suốt chu kỳ chuyển sinh của tôi, người vợ lẽ này trở thành vợ tôi hoặc tôi kết duyên với cô ấy trong những tình huống khác nhau.

Trong kiếp này, vợ của tôi chính là người vợ lẽ đó và người lính hầu là con trai tôi. Cả hai đều rất hạnh phúc khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bởi tôi trở nên khỏe mạnh và không còn nóng giận như trước.

Các món nợ nghiệp đã theo tôi đời đời kiếp kiếp và chỉ kết thúc khi nào tôi viên mãn.

Pháp Luân Đại Pháp cho tôi hết cơ hội này đến cơ hội khác để đề cao trong tu luyện và hóa giải nợ nghiệp.

Tôi đã tu luyện không tốt, đó là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

Tôi phải học Pháp chuyên cần, kiên định tín tâm của mình và không bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này. Nếu tôi không bắt kịp, và không tận dụng tối đa thời gian còn lại thì mối quan hệ nghiệp lực của tôi với Đại Pháp sẽ vĩnh viễn mất đi.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/6/162404.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/25/343508.html
Đăng ngày 12-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share