Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-2-2017]

Tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp từ một người bạn vào một buổi tối năm 1998. Tôi đã mượn cô ấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân và mang về nhà. Càng đọc thì tôi lại càng muốn đọc nhiều hơn. Tôi đã đọc xong toàn bộ cuốn sách vào buổi trưa ngày hôm sau. Tự đáy lòng mình tôi đã nói: “Sư phụ, con muốn tu luyện – Con muốn trở về nhà cùng Ngài!”

Sư phụ đã bao quát rất nhiều chủ đề trong cuốn sách, chẳng hạn như thiên mục, công năng dao thị, công năng túc mệnh thông, phụ thể, v.v..

Tôi từng hay tò mò về một số chủ đề đó, nhưng tôi không biết thực hư thế nào. Sau khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, mọi thắc mắc của tôi đều được giải khai.

Tôi cũng hiểu được nguồn gốc của sinh mệnh và mục đích chân chính khi đắc được thân người. Sư phụ dạy chúng ta trở thành người tốt, và thành người tốt hơn nữa, nhờ vậy chúng ta có thể đạt tới tiêu chuẩn của người tu luyện và trở về nơi thiên thượng.

Tôi đã trải nghiệm những biến đổi lớn lao không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Toàn bộ da mặt của tôi lúc trước rất xỉn, đặc biệt là phần trán. Tôi thường phải tới thẩm mỹ viện để điều trị da mặt bằng cách mát xa và dùng mỹ phẩm, tuy nhiên chỉ có hiệu quả tạm thời. Tình trạng da xấu đã làm tôi kém tự tin mà đầy tự ti.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã giữ mình theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để đề cao tâm tính. Chỉ trong một thời gian ngắn, da tôi trở nên sáng hơn rất nhiều.

Sư phụ giảng:

“Nói vui thế này, các cô nương trẻ tuổi đều trang điểm, muốn da dẻ trắng trẻo hơn, đẹp hơn. Tôi nói rằng chư vị tu luyện công pháp tính mệnh song tu một cách chân chính, [thì] tự nhiên đạt được điều ấy; bảo đảm là chư vị không [cần] trang điểm.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Nhiều bạn bè và đồng nghiệp của tôi hết sức sửng sốt và nói rằng tôi đã thay đổi rất nhiều. Họ hỏi tôi đã tới thẩm mỹ viện nào. Tôi trả lời rằng làn da của tôi thay đổi là nhờ tôi đọc các sách Đại Pháp và tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.

Các vấn đề sức khỏe còn lại tôi cũng được cải thiện rất nhiều. Nhiều bệnh tật đã biến mất, bao gồm chấn động não, bệnh tim, và viêm mũi dị ứng. Trước đó tôi cũng hay cảm thấy ngứa ngáy ở khuỷu tay và khớp gối. Rất khó chạm vào các chỗ ngứa bởi vì nó ở tận xương. Triệu chứng này cũng không còn. Tôi đã tận hưởng niềm vui của trạng thái vô bệnh.

Tôi cũng trải qua rất nhiều khảo nghiệm tâm tính. Một ngày tôi tới ngân hàng để gửi tiền ở quầy thu ngân. Người nhân viên đã nhầm lẫn gửi quá 1.000 Nhân dân tệ vào tài khoản của tôi. Lúc đó tôi không biết nhưng sau khi về nhà thì tôi phát hiện ra. Tôi suy nghĩ rằng mình là một học viên và nên hành xử cho đúng. Tôi quay lại ngân hàng vào buổi chiều để trả lại số tiền thừa. Người nhân viên không cảm ơn tôi mà còn phàn nàn. Tôi đã không khó chịu, và bỏ qua những gì cô ấy nói.

Một lần khác, tôi đến ngân hàng để đổi tiền. Người nhân viên đã nhầm lẫn đưa thừa cho tôi 600 Nhân dân tệ. Hôm sau tôi đã tới trả lại tiền thừa. Người nhân viên nói: “Tôi có số điện thoại của chị và đang chuẩn bị gọi cho chị. Sau đó tôi nghĩ thời nay chẳng ai thừa nhận điều ấy. Tôi định dùng tiền túi để bù vào. Tôi thực sự trân trọng việc chị quay trở lại!”

“Chị không cần cảm ơn em”, tôi trả lời. “Em là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ yêu cầu em hành xử như vậy. Nếu chị muốn cảm ơn ai đó thì dành lời cảm ơn cho Sư phụ của em.”. Cô ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”.

Năm 1999, cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu xảy ra dưới chế độ của Giang Trạch Dân. Kể từ đó tôi đã kinh qua mọi hình thức tra tấn dã man nhằm buộc tôi từ bỏ tu luyện.

Ở nhà, chồng tôi đã bị nhiễm tuyên truyền lừa dối của chế độ mà phỉ báng Đại Pháp, Sư phụ và các học viên. Công ty của anh cũng gây cho anh rất nhiều áp lực. Chồng tôi cố gắng buộc tôi từ bỏ tu luyện và thường xuyên đánh chửi tôi.

Có lần anh khiến thanh gỗ gãy làm tư trong khi dùng nó đánh tôi. Sau khi đánh tôi xong, anh nói: “Nếu cô còn tiếp tục tu luyện, tôi sẽ đánh gãy chân cô. Sẽ đánh cô cho tới chết để xem cô còn muốn luyện tập nữa không.”

Tôi kiên định nói với anh: “Tất nhiên là em sẽ tu luyện. Đại Pháp đã ban cho em một thân thể khỏe mạnh và một trái tim thiện lương. Miễn là em còn sống, em sẽ tiếp tục tu luyện.”

Cho dù trong môi trường như vậy, tôi luôn cư xử như một học viên bằng cách tuân theo các yêu cầu của Đại Pháp. Cho dù chồng tôi có đối xử với tôi thế nào, tôi vẫn quán xuyến mọi việc trong gia đình. Đồng thời tôi chăm sóc cho mẹ chồng tôi đang bị nằm liệt giường. Bệnh tình của bà rất nghiêm trọng, và tôi chăm sóc bà hết sức chu đáo.

Một ngày, bố chồng tôi nói: “Con thật tuyệt vời! Con luôn đối xử với mọi người rất tốt. Ta chưa từng nghĩ là con có thể chăm sóc cho mẹ chồng con chu đáo đến vậy. Xem ra thì ta đã sai rồi.”

Tôi nói với ông: “Bố biết đó con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Con là một học viên, do vậy con phải tuân theo những gì Sư phụ yêu cầu chúng con làm, và đối xử tốt với tất cả mọi người. Bố mẹ là gia đình của con.”

Tôi đã tu luyện được hơn 18 năm, và đây là lần đầu tiên tôi gửi bài chia sẻ tới trang Minh Huệ.

Tôi cảm thấy rằng tôi chỉ là một lạp tử nhỏ bé, nhưng với niềm tin của tôi vào Đại Pháp, cho dù tôi có gặp bất kể khổ nạn gì trên con đường tu luyện của mình, tôi sẽ dũng mãnh tinh tấn và đột phá qua. Tôi sẽ làm tốt ba việc và không làm Sư phụ thất vọng.

Xin vui lòng chỉ ra những điều chưa phù hợp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/2/162363.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/22/343398.html
Đăng ngày: 5-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share