Bài viết của Hiểu Thanh, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc.

[MINH HUỆ 26-1-2017] Tôi đã từng trải qua nhiều khó khăn gian khổ trong cuộc đời. Chồng tôi bị bệnh qua đời sớm để lại cho tôi một khoản nợ lớn và ba con nhỏ. Lúc đó, tôi không có thu nhập ổn định, chỉ dựa vào công việc may vá để duy trì cuộc sống. Con gái tôi được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, do vậy, mọi chi phí sinh hoạt, thuốc men, học phí và nợ nần đều dựa vào số tiền thu nhập ít ỏi của tôi. Cuộc sống của tôi khổ nhọc đến nỗi sống dường như còn không bằng chết. Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi tôi đắc Pháp vào năm 2003.

Đắc Pháp

Vào một ngày năm 2003, một người hàng xóm của tôi sang nhờ tôi giúp cô thay đồ. Nhìn thấy nét thống khổ trên khuôn mặt tôi, cô nói: “Tôi có một cuốn sách rất tốt có thể giúp chị.” Sau đó, hàng ngày cô đều sang nhà tôi và đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Tôi tin rằng cuốn sách ấy thực sự dạy con người ta làm người tốt.

Một buổi sáng, cô sang nhà tôi và đọc cho tôi vài đoạn rồi phải đi. Sau khi cô đi, tôi mở cuốn sách ra và nhìn thấy có thứ gì đó phát ra ánh sáng chọi lọi và nhảy ra khỏi cuốn sách. Tôi nghĩ chắc mình hoa mắt. Con gái tôi nói: “Không phải mẹ hoa mắt đâu mẹ, có thứ gì đó đang bay ra khỏi cuốn sách!” Chúng tôi đều nhìn thấy những bông hoa màu hồng, cam , và vàng đang bay nhảy. Thật là thần kỳ! Tôi nói với con gái rằng đây đúng là sách quý.

Buổi trưa, hàng xóm sang nhà tôi lấy sách, tôi đã kể cho cô nghe những gì chúng tôi nhìn thấy. Sau đó, tôi nhờ cô mua cho tôi một cuốn. Vào thời gian đó, cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc đang diễn ra rất điên cuồng, vì vậy, mua được sách là điều vô cùng khó khăn. Nhưng cô nói cô sẽ cố gắng hết sức để giúp tôi.

Hai tháng sau, vào ngày 18 tháng 3 năm 2003, cô đã mang sách đến cho tôi, ngay lập tức, tôi mở sách ra đọc. Sau đó, cô còn mang cho tôi một số đĩa DVD hướng dẫn luyện công. Con gái tôi và tôi xem đĩa và bắt đầu học các bài công pháp.

Gia đình tôi và tôi được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp

Sư phụ giảng:

“Những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn.”

Vì vậy, tôi đã minh bạch tại sao tôi có nhiều khổ nạn và khó khăn trong cuộc sống đến vậy.

Nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn đã khắc sâu trong trái tim tôi và điều chỉnh tâm vị tư của tôi. Khi làm việc gì, trước hết tôi đều nghĩ đến người khác. Tính tình của tôi cũng thay đổi, tôi rất hòa thuận với hàng xóm và những người xung quanh.

Thông qua tu luyện, mọi bệnh tật trên thân thể tôi như thiếu máu, gai cột sống và đốt sống cổ, và bệnh loét dạ dày đều biến mất. Đây là lần đầu tiên, tôi cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời khi không có bệnh tật.

Sau đó, con gái tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không lâu sau chứng tâm thần phân liệt của cháu cũng biến mất.

Con trai lớn của tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng chúng tôi. Một hôm, khi đang đạp xe đi làm, cháu bị một chiếc xe máy tông vào từ đằng sau. Cháu bị lôi đi khoảng năm mét.

Cháu kể với tôi rằng khi cháu bị đâm, cháu cảm thấy như có một bàn tay lớn túm lấy quần áo của cháu và đặt cháu vào một tấm bọt biển trượt trên đường rồi dừng lại. Người qua đường xúm lại xem cháu có làm sao không. Xe đạp của cháu bị hỏng nặng nhưng cháu không hề bị thương. Cháu biết là Sư phụ đã cứu mạng cháu.

Hỏa hoạn nhưng không gây tổn thất

Tháng 4 năm 2006, nhà tôi xây nhà. Thợ điện đến kéo dây điện từ tuyến chính trong làng dẫn về nhà tôi.

Khi họ tạm dừng thi công, họ để dây điện lòng thòng rất thấp trên đường. Tôi lo dây điện có thể làm cản trở ô tô đi lại nên tôi đã trèo lên mái nhà và cố gắng nâng dây điện lên cao hơn.

Tôi không biết gì về điện năng cả, nên khi tôi nâng dây điện lên, bỗng nhiên hai dây lửa chạm vào nhau và phát ra một tiếng nổ “bang”, một tia lửa điện bắn ra rất xa và gây ra một vụ cháy.

Tôi mềm nhũn người vì sợ. Ngay lập tức tôi quỳ gối trên mái nhà, chắp hai tay trước ngực và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Con vừa gây ra một lỗi lớn. Xin Sư Phụ hãy giúp con. Bất kể hậu quả thế nào, con xin được gánh chịu.” Sau đó, đám cháy đột nhiên tắt lịm.

Tôi nhờ thợ điện đến sửa đường dây rồi tự mình đến từng hộ dân trong làng xem đám cháy có gây ra tổn thất gì không, thật may là không có tổn thất nào cả.

Cánh tay gẫy tự hồi phục mà không cần chữa trị

Ngày 8 tháng 3 năm 2009, tôi bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà. Khi xuống xe, tôi muốn đi đường tắt về nhà, vì vậy tôi đã đi bộ qua một khu tường đổ. Thế nhưng, ở phía bên kia của bức tường đổ, mặt đất thấp hơn bên này những ba mét. Trời tối, tôi không nhìn rõ nên đã bị mất cân bằng và ngã xuống.

Tôi bị bất tỉnh một lúc, sau đó phải mất nửa tiếng tôi mới đứng dậy được. Một tiếng đồng hồ sau, tôi mới về đến nhà mặc dù nhà tôi chỉ cách đó 100 mét.

Sau khi về nhà, tôi không thể nâng tay trái lên được, vì vậy tôi đã dùng tay phải thắp hương trước ảnh Sư Phụ và bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cho đến khi hương cháy hết.

Tôi nghỉ một lát rồi cố gắng nâng tay lên một lần nữa nhưng chỉ nâng lên được một chút xíu. Sau đó, tôi tiếp tục học Pháp và phát chính niệm.

Ba ngày sau, tay tôi đã hoàn toàn bình phục. Sáu tháng sau, tôi gặp anh trai tôi và nhờ anh kiểm tra tay cho tôi, bởi anh làm bác sỹ. Anh sờ sờ cánh tay của tôi và nói rằng cánh tay của tôi đã từng bị gãy xương.

Tôi biết rằng Sư Phụ từ bi đã bảo hộ cho tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/26/331822.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/10/162140.html
Đăng ngày 11-4-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share