Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[Minh Huệ 28-02-2017] Mặc dù bắt đầu tu luyện từ năm lên 7 tuổi nhưng tôi vẫn không thực sự hiểu rõ thế nào là tu luyện bản thân.

Khi tôi bắt đầu vào trung học cơ sở, tôi hiểu được ba việc mà Sư phụ yêu cầu đệ tử Đại Pháp thực hiện: học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng về cuộc bức hại. Khi lên trung học phổ thông, tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân và cảm thấy thoải mái khi nói với các bạn cùng lớp về Đại Pháp.

Tại kỳ thi tuyển sinh trung học, tôi đạt được kết quả tốt một cách đáng ngạc nhiên và được nhận vào một trường học tốt nhất trong vùng, đó là một trường nội trú. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là tôi không còn ở trong môi trường tốt được khuyến khích học Pháp như trước nữa. Mặc dù tôi vẫn còn nhẩm Pháp mỗi khi có cơ hội, tôi dần dần dính mắc vào những việc của người thường và đã phát triển nhiều tâm chấp trước.

Sau khi vào đại học, tôi bắt đầu hẹn hò và xem tivi, tôi tiêu phí nhiều thời gian vào việc chơi game và lướt web. Tôi hoàn toàn thờ ơ với Pháp. Thuyết vô thần và các khái niệm về khoa học tràn ngập tâm trí tôi.

Quay trở lại với Đại Pháp

Vào kỳ nghỉ hè trước khi vào năm cuối đại học, mẹ tôi đã khích lệ tôi tập trung vào việc học Pháp.

Thật khó khăn vì tôi không thể tập trung được dù cho tôi có cố gắng đến mấy. Do đó chúng tôi đã đọc đi đọc lại một đoạn nhiều lần cho tới khi tôi có thể thực sự hiểu rõ và tiếp thụ những gì mình đã đọc.

Sau khoảng 1 tháng, đột nhiên tôi cảm nhận một chủng vật chất nặng trĩu đã rời khỏi tôi và một luồng năng lượng đang kết nối tôi với Đại Pháp.

Tôi nhận ra rằng nhiều học viên trẻ đã từng tu luyện cùng bố mẹ nay đã dừng tu luyện vì bị lôi cuốn bởi Internet và điện thoại thông minh. Họ đắm mình vào văn hóa hiện đại và nghĩ rằng mình đang tận hưởng cuộc sống.

Thái độ của người tu luyện là quan trọng

Sau thời gian học Pháp tinh tấn, tôi hiểu rõ được tầm quan trọng của việc nói với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp. Nhiều bạn bè tôi vào năm cuối đại học vẫn chưa biết nhiều về Đại Pháp. Sau khi nghe tôi giải thích sự thật về cuộc bức hại, họ hiểu ra tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được một công việc gần nhà. Tôi tham gia vào một nhóm học Pháp và càng trở nên thoải mái hơn khi giảng chân tướng về Đại Pháp với người lạ.

Việc giảng chân tướng trực diện đã phơi bày nhiều chấp trước của tôi, chẳng hạn như tâm sợ mất thể diện, tâm an dật, tâm tranh đấu v.v…Tôi đã rất nỗ lực tu bỏ chúng.

Vì một lý do nào đó, tôi chỉ có thể giúp vài người thoái Đảng và nhận ra rằng, khi chúng ta phơi bày cuộc bức hại, một cuộc chiến lớn giữa chính và tà đang diễn ra tại không gian khác.

Tôi dần trở nên minh bạch rằng miễn là tôi hoàn toàn tín Sư tín Pháp, tôi sẽ có khả năng thuyết phục mọi người về sự trân quý của Pháp Luân Đại Pháp. Với suy nghĩ này, mọi người dường như thay đổi và sẵn sàng lắng nghe tôi.

Sư phụ giảng:

“ Dẫu họ có tiếp thụ cũng vậy, không tiếp thụ cũng vậy, chư vị đều cần phải đối đãi một cách từ bi; chư vị không thể tranh cao thấp với người thường, [hoặc] dùng tâm người thường đối đãi chúng sinh. Chư vị cần thực hiện những công việc mà chư vị cần làm một cách từ bi, bất kể họ có tiếp thụ hay không. “(Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2003)

Tôi hiểu rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tôi luôn luôn nên giữ tâm kiên định và từ bi.

Giải cứu đồng tu bị bắt

Tháng 8 năm ngoái, mẹ tôi bị bắt khi đang giảng chân tướng về Đại Pháp tại một thị trấn nhỏ và bị đưa vào trại tam giam. Trước đó, tôi chưa từng tham gia vào nỗ lực giải cứu đồng tu bị bắt do tâm sợ hãi và tâm an dật. Lần này, tôi không có bất kỳ lý do nào bao biện nữa.

Tôi đến trại tạm giam cùng với một học viên khác. Chúng tôi cùng phát chính niệm ở bên ngoài trại tạm giam và đề nghị họ thả mẹ tôi. Các lính canh la hét giễu cợt chúng tôi và buộc chúng tôi rời khỏi khu nhà đó. Chúng tôi phát chính niệm nhiều hơn và cố gắng yêu cầu lần nữa – nhưng không thành công.

Đây thực sự là một đòn mạnh đánh vào lòng tự tôn của tôi. Tôi chưa bao giờ bị chế giễu như thế trong đời. Tôi cảm thấy bị bẽ mặt nhưng rất nhanh chóng nhận ra rằng đây chính là cơ hội tốt để tu bỏ tâm kiêu ngạo và tâm tranh đấu của mình. Tôi nhẩm liên tục trong tâm: “Toàn diệt!”

Trên đường trở về nhà, chúng tôi chia sẻ suy nghĩ với nhau và nhận ra rằng, chúng tôi chỉ nghĩ đến việc giải cứu mẹ tôi mà không nghĩ gì đến việc giúp các lính canh hiểu được sự thực về Đại Pháp.

Ngày hôm sau, chúng tôi trở lại trại tạm giam, chúng tôi tập trung vào việc ngăn các lính canh không làm các việc xấu. Có nhiều học viên ở bên ngoài phát chính niệm liên tục. Thái độ của các lính canh dễ chịu hơn ngày hôm trước, nhưng giám đốc trại tạm giam vẫn từ chối nói chuyện với chúng tôi.

Sau khi bàn bạc về việc này, chúng tôi quyết định giăng biểu ngữ và poster thông tin về Đại Pháp trong thị trấn vào đêm hôm đó. Ngày sau đó, một nhóm phát chính niệm, một nhóm giảng chân tướng với nhân viên cảnh sát và lính canh, trong khi một nhóm khác thì phơi bày cuộc bức hại với công chúng. Nhiều người đã đồng ý thoái Đảng.

Hàng ngày chúng tôi đều ra thị trấn, tiếp tục phát chính niệm và giảng chân tướng về Đại Pháp cho đến khi mẹ tôi được thả ra 10 ngày sau đó.


Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/19/338009.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/28/162339.html
Đăng ngày 30-3- 2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share