Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-6-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, và tôi nhanh chóng cảm thấy mình như được tái sinh lần nữa. Kể từ đó, tôi đã được chứng kiến nhiều điều siêu thường của Đại Pháp.

Gần đây nhất, tôi trải qua một quan nghiệp bệnh dưới hình thức là bệnh ung thư. Việc này giúp tôi ngộ ra rằng một đệ tử Đại Pháp nhất định phải tín Sư tín Pháp, hòa tan trong Pháp, giữ chính niệm mạnh mẽ, và chân chính tu luyện.

Các đồng tu xin hãy nhớ rằng bệnh chỉ là một giả tướng. Vì vậy, luôn luôn duy trì chính niệm là vô cùng quan trọng. Tín tâm càng lớn thì chúng ta sẽ càng được trải nghiệm sức mạnh của Đại Pháp. Ngược lại, càng cố giữ quan niệm người thường thì chúng ta sẽ càng bị can nhiễu.

Bởi vì “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân), chỉ khi chúng ta “để tâm nhất loạt buông bỏ hết” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles) và thực sự đồng hóa với Pháp, “học Pháp đắc Pháp” (Ý kiến về Chính Pháp đề cập đến tại Hội nghị các phụ đạo viên tại Bắc Kinh, Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải), chúng ta mới có thể nhìn thấu được giả tướng nghiệp bệnh.

Trạng thái tu luyện không tinh tấn

Do tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước như tâm tranh đấu hay kiêu căng tự phụ, tôi đã không thực hiện được “Cứu người trước đại nạn là giành giật từng phút từng giây” (Thực hiện thệ ước, Hồng Ngâm III) một cách nghiêm túc.

Mặc dù đã sở hữu một căn hộ, nhưng tôi vẫn còn mua thêm một căn nữa. Trên bề mặt tôi vẫn làm ba việc của một đệ tử Đại Pháp, nhưng tôi đã tiêu phí thời gian và tiền bạc vào việc sửa chữa căn hộ mới và xin cho con được học ở một trường cấp ba tốt. Khi học Pháp tôi đã không thực sự nhập tâm và không thực tu bản thân, đề cao tâm tính.

Vì vậy tôi đã hành xử như một người thường và muốn mọi người trong gia đình chiều theo những đòi hỏi của tôi. Mặt khác, sức khỏe của tôi rất kém, tôi bị nhiều bệnh tật, và tôi còn bị viêm tai suốt hai năm. Dù phải chịu đựng đau đớn, nhưng tôi không nói cho người khác biết về tình trạng của mình.

Trước đây, Đại Pháp đã đem lại những điều kỳ diệu cho sức khỏe của tôi, vì thế mà tôi tin rằng tôi sẽ không sao cả bởi vì tôi đã đắc Pháp và Sư phụ sẽ bảo hộ cho tôi. Tôi quên rằng lúc tôi bắt đầu tu luyện, tôi mang tâm thuần tịnh và đồng hóa với Pháp như thế nào. Vì vậy mà tôi đã có thể đạt được “vô sở cầu nhi tự đắc” (Học Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ).

Mặc dù tôi vẫn đọc sách Đại Pháp và làm ba việc, nhưng trạng thái tu luyện của tôi không cải biến. Tôi vẫn còn ôm giữ những dục vọng của người thường, không chịu lắng nghe người khác, và không thích bị chỉ trích.

Phủ nhận an bài của cựu thế lực

Sau một lần nảy ra cuộc tranh luận gay gắt với cha tôi – một người không tu luyện, tôi đã mất hết bình tĩnh. Ngay lập tức, tôi bị chảy rất nhiều máu, do vậy tôi đã về nhà.

Khi về đến nhà, vì không thấy ai nên tôi quyết định luyện các bài công pháp. Nhưng tôi càng bị chảy máu nhiều hơn. Mắt tôi hoa lên và tôi cảm thấy như mình sắp chết. Tuy vậy, tôi vẫn gọi điện được cho chị gái – một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và nói với chị là tôi không ổn.

Sau đó tôi rơi vào trạng thái tựa như vừa mới chết, tôi cảm thấy mình đang bay bổng lên, thật kỳ diệu. Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy nhiều người đang hô to: “Tỉnh dậy! Tỉnh dậy!”

Sau đó tôi nhìn thấy chính mình đang ngồi trong nhà vệ sinh. Lúc đó, em dâu gọi tên tôi to đến nỗi tôi đã quay trở lại nhục thể của mình và tỉnh dậy.

Chồng tôi, một người không tu luyện, đã bế tôi vào trong giường. Anh ấy nói: “Tình huống này có truyền máu cũng không kịp huống chi là gọi xe cấp cứu.” Tôi vẫn tiếp tục bị chảy máu.

Em trai tôi, cũng là một người tu luyện, đã gọi những học viên Đại Pháp trong vùng đến phát chính niệm cho tôi. Cả nhóm đã phát chính niệm phủ nhận an bài của cựu thế lực, dù cho sơ hở của tôi có lớn như thế nào đi nữa. Và tôi phải chính lại bản thân mình theo Pháp.

“Ta không thừa nhận an bài của cựu thế lực”, tôi nói, “ta chỉ thừa nhận an bài của Sư phụ”. Tôi quyết định chỉ theo an bài của Sư phụ và Đại Pháp, và bắt đầu nhẩm các bài thơ trong Hồng Ngâm. Cháu trai của tôi, một tiểu đệ tử, luôn miệng hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Sư phụ xin hãy cứu dì con!” Sau đó, mọi người trong phòng đều đồng thanh hô to cùng cháu.

Tín tâm vào Đại Pháp của tôi bị dao động

Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục bị chảy máu, và tôi cảm thấy sinh mệnh của mình như ngàn cân treo sợi tóc. Tín tâm vào Đại Pháp của tôi bỗng bị dao động. Cuối cùng, tôi đã phải nghe theo lời mọi người trong gia đình và đi bệnh viện.

Bác sĩ kết luận tôi bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối, đã chuyển sang di căn. Họ khuyên gia đình tôi nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Tôi bị mọi người giấu không cho biết gì về bệnh ung thư của mình, mặc dù những cơn đau ngày càng hành hạ tôi. Đối với tôi, mỗi một giây dài tựa như là một năm vậy. Tôi cảm thấy mình như bị bỏ rơi một mình trong một không gian vũ trụ bao la.

Những cơn đau của tôi vô cùng ghê gớm. Mỗi một tế bào trong cơ thể tôi giống như một lưỡi câu sắc nhọn cắn vào da thịt tôi, xiết chặt lấy tôi và co kéo cơ thể tôi.

Tiếng chuông cảnh tỉnh

Đột nhiên, tâm trí tôi tựa như choàng tỉnh từ trong một giấc ngủ say. Tôi nghĩ: “Mình không thể để các sinh mệnh mất đi cơ hội được đắc cứu. Mình không thể để các học viên xung quanh mình mất đi tín tâm vào Đại Pháp và mất đi sự quyết tâm tinh tấn trong tu luyện.”

Dì của tôi đã từng tu luyện được 10 năm và không bao giờ dùng thuốc. Dì đã qua đời vì nghiệp bệnh ung thư. Cái chết của dì đã khiến cho những người xung quanh, bao gồm cả những thành viên trong gia đình, nhìn nhận Đại Pháp một cách rất phụ diện. Tất cả họ đều tin rằng dì chết là vì Pháp Luân Đại Pháp cấm người ta uống thuốc.

Cái chết của dì là một tiếng chuông cảnh tỉnh cho tôi: “Mình sẽ không làm tăng thêm cái nhìn phụ diện của mọi người về Đại Pháp và đẩy họ đi xa hơn được. Dù phải chịu đựng khó khăn hay đau đớn như thế nào đi chăng nữa thì mình vẫn phải sống.”

Bước ngoặt

Vào những tuần tiếp theo, những học viên Đại Pháp trong gia đình tôi lần lượt cùng tôi đến nhà các đồng tu ở các tỉnh khác nhau và ở lại đó trong thời gian ngắn. Chúng tôi cùng chia sẻ kinh nghiệm, học Pháp và phát chính niệm.

Tuy nhiên, tôi đã không ngộ được điểm hóa của Sư phụ trong thời gian này, và tôi lại đi bệnh viện lần nữa vì tôi không thể chịu đựng cái đau thêm được nữa. Khi nằm viện, ngày nào tôi cũng nói với Sư phụ: “Sư phụ, xin Ngài đừng rời bỏ con. Con muốn trở về nhà cùng với Ngài. Con biết chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được con. Con chỉ ở đây để làm giảm nhẹ cơn đau đang dày vò. Những bác sĩ ở đây cũng cần các đệ tử Đại Pháp đến cứu.”

Ở bệnh viện, bác sĩ truyền máu cho tôi, nó khiến tôi vô cùng đau đớn. Các lỗ chân lông trên cơ thể tôi sưng phồng lên. Sau khi kim truyền dịch vừa được rút ra, tôi đã muốn đi vệ sinh. Suốt cả đêm tôi đi tiểu ra máu, nhưng mỗi lúc đi tiểu ra máu tôi lại thấy người nhẹ hơn một chút.

Hôm sau tôi cho y tá biết tôi bị đi tiểu ra máu, họ rất sợ và liền cho làm một số xét nghiệm. Kết quả xác nhận rằng đó đúng là máu. Bệnh viện liền cho mời các chuyên gia y tế trong vùng đến để hội chẩn, họ đều nói từ trước tới giờ họ chưa từng gặp trường hợp nào như thế này. Đợt xạ trị của tôi vì vậy đã được lệnh dừng lại. Tôi có linh cảm đây là một dấu hiệu tốt. Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Giả tướng nghiệp bệnh không còn chỗ đứng

Còn phải nằm viện nhưng tôi vẫn tiếp tục đọc kinh văn của Sư phụ và các bài thơ trong Hồng Ngâm, hoặc nghe Sư phụ giảng Pháp, hoặc đọc sách Chuyển Pháp Luân. Thỉnh thoảng, tôi đọc được ba bài giảng một ngày. Tôi nói chuyện với các bệnh nhân khác và người nhà của họ về Pháp Luân Đại Pháp và tại sao cuộc bức hại lại là sai trái. Tôi cũng giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Khi hòa tan trong Pháp, tôi biết chỉ có Đại Pháp mới cứu được tôi. Sư phụ giảng:

“…để tâm nhất loạt buông bỏ hết như đường đường là một đệ tử Đại Pháp, không oán không chấp, buông xuôi cho Sư phụ an bài.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles)

Bác sĩ cuối cùng đã đồng ý cho tôi ra viện nhưng đã nói với gia đình tôi là phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Lúc này, nhiều vết thương trên bẹn của tôi đã bị mưng mủ do xạ trị. Bọng chân tôi cũng có nhiều vết nứt rất đau và ngứa. Tôi bị sút cân nhanh chóng. Tuy nhiên, khi chúng tôi về đến nhà, tôi đã ném ngay tuýp thuốc mỡ mà bác sĩ kê cho tôi.

Tôi hòa tan trong Pháp và học tất cả các bài giảng Pháp và kinh văn của Sư phụ qua các năm. Tôi phát chính niệm, luyện công và nói chuyện với gia đình và bạn bè về Đại Pháp.

Dần dần, triệu trứng đau đớn của tôi đã biến mất và tôi đã đi làm trở lại. Tôi đã được thấy những điều kỳ diệu khi hòa tan trong Pháp và buông bỏ quan niệm người thường. Cái giả tướng nghiệp bệnh kia đã mất đi chỗ đứng trong trường không gian của tôi và không còn xuất hiện nữa.

Hoàn toàn bình phục

Trước kỳ nghỉ hè, trường tôi có lịch khám sức khỏe cho tất cả cán bộ nhân viên. Buổi sáng hôm đó, tôi đã luyện năm bài công pháp hai lần và phát chính niệm mạnh mẽ.

“Hôm nay là ngày khám sức khỏe của ta ở trường,” tôi nghĩ “tất cả các thiết bị kiểm tra sức khỏe, các ngươi được dùng để khám cho một đệ tử Đại Pháp, đó là duyên phận, ấy cũng là phúc phận của các ngươi. Các ngươi có nhiệm vụ và cũng có trách nhiệm để cho tất cả các bộ phận trên cơ thể ta khỏe mạnh.”

Tôi tiếp tục: “Bởi vì ta đang trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, và chứng thực Pháp, các ngươi cũng cần làm phần việc cứu độ chúng sinh của các ngươi. Các ngươi hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Thực hiện được điều đó, các ngươi sẽ có tương lai tốt đẹp.”

Tôi lặp lại nội dung vừa rồi và phát chính niệm cho tất cả các bộ phận trên cơ thể tôi, đặc biệt là cổ tử cung của tôi. Sau đó, tôi buông xuống mọi lo lắng và đi làm với tâm thái nhẹ nhàng.

Trong số 200 cán bộ nhân viên của trường, chỉ có 12 người là đạt sức khỏe loại một, trong đó có tôi. Trước khi đến lượt tôi vào khám, một đồng nghiệp thân của tôi đã nói với bác sĩ về căn bệnh trước kia của tôi. Bác sĩ khám cho tôi rất kỹ và nói: “Cô rất khỏe mạnh, khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Nếu bạn cô không nói cho tôi biết, tôi sẽ không thể nào đoán được trước đây cô đã từng bị ung thư cổ tử cung.”

Gia đình tôi từ bỏ thái độ thù địch với Đại Pháp

Cô bạn đồng nghiệp của tôi rất mừng cho tôi và đã kể chuyện của tôi cho chồng cô ấy – hiệu trưởng của trường tôi. Anh ấy hào hứng nói to: “Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!” mà không sợ ai nghe thấy. Đến nay cô bạn đồng nghiệp của tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sự bình phục của tôi là chủ đề nói chuyện hàng ngày của người dân trong vùng. Nhiều người nhờ đó đã biết rõ chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại phi nghĩa. Nó cũng làm thay đổi thái độ thù địch của các thành viên trong gia đình tôi đối với Đại Pháp.

Cha tôi làm việc trong quân đội và đã bị tẩy não bởi ĐCSTQ, nhưng bây giờ ông cũng tu luyện. Các học viên Đại Pháp trong gia đình tôi bao gồm bố mẹ, chị gái, em trai, và em dâu tôi đều tu luyện ngày càng tinh tấn hơn. Chúng tôi đã hình thành một chỉnh thể trong gia đình, làm tốt ba việc và cố gắng hết sức để cứu độ chúng sinh.

Qua câu chuyện của bản thân mình, tôi đã học được một bài học rằng khi các đồng tu đang trải qua khổ nạn, chúng ta không nên mù quáng đổ lỗi hay chỉ trích họ. Then chốt là hãy giúp họ tăng cường chính niệm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/29/330539.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/16/157839.html

Đăng ngày 8-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share