Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-5-2016] Tôi năm nay 95 tuổi và đôi chân của tôi từng bị bó chặt để khiến chúng nhỏ lại khi tôi còn trẻ (Bó chân là một tập tục ép chặt gây đau đớn lên bàn chân của các cô gái trẻ để hạn chế sự lớn thêm [của bàn chân]). Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1996, và kể từ đó tôi chưa bao giờ dừng tu luyện một ngày nào.

Tôi từng là người mù chữ, nhưng thông qua tu luyện Pháp Luân Công tôi đã có thể đọc toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi không thể tìm thấy bất kể lời nào để diễn tả lòng biết ơn của mình đến nhà sáng lập Pháp Luân Công, Sư phụ Lý Hồng Chí.

Dưới đây là kể lại tóm tắt những kinh nghiệm trong 20 năm tu luyện của tôi, được một bạn đồng tu viết ra.

Con đường tu luyện của tôi

Vì bị đau hông nặng, nên tôi không thể ra khỏi giường. Tuy nhiên, năm 1996, tôi có cơ hội được nghe băng thu âm các bài giảng của Sư phụ. Càng nghe, tôi lại càng muốn nghe thêm nữa. Tôi cảm thấy đây chính là những gì mà mình muốn và tôi có thể dành cả ngày để nghe. Ngay sau đó, tất cả các bệnh tật của tôi, bao gồm cả bệnh thấp khớp, đã được chữa lành. Thân thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng như thể tôi có thể bay lên. Dù đi bộ bao xa tôi cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Tôi đã nói với hàng xóm và người thân của mình rằng Pháp Luân Công là rất tốt và nó có thể giúp mọi người có được thân thể khỏe mạnh hơn. Một số người đến thăm và tôi cho họ nghe băng thu âm các bài giảng của Sư phụ. Một số người nói rằng họ cũng muốn học Pháp Luân Công.

Để người thân và bạn bè của tôi biết về Pháp Luân Công, tôi đã đi nhiều dặm để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công, bất chấp những khó khăn khi phải đi bộ với đôi chân bị bó. Những người mà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công thông qua sự giúp đỡ của tôi cũng nói với người khác về môn tu luyện.

Năm 1997, một địa điểm học Pháp đã được lập tại nhà tôi. Đã có hơn 20 người tham gia nhóm chúng tôi trong giai đoạn sau đó. Tôi mở cửa nhà lúc 3 giờ 30 phút sáng mỗi ngày để đón các học viên khác. Chúng tôi bắt đầu luyện năm bài công Pháp vào lúc 4 giờ sáng.

Vào mùa hè, ngay cả khi cánh tay của chúng tôi bị muỗi đốt, nhưng sẽ không có ai đập muỗi khi chúng tôi đang luyện công. Vào mùa đông, đôi bàn tay của chúng tôi bị sưng lên do thời tiết lạnh, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, tay của chúng tôi lại trở lại bình thường.

Đôi khi trời rất lạnh, chúng tôi cùng nhau cười vì lông mày của tất cả mọi người đều có một lớp sương giá đọng lại.

Trong số các học viên, người trẻ nhất 14 tuổi và già nhất trên 80 tuổi. Tuy nhiên, dù trời có lạnh như thế nào, chúng tôi vẫn sẽ luyện hết tất cả các bài công pháp. Chúng tôi nghĩ rằng những đau khổ do thời tiết lạnh này đều không là gì so với những gì mà Sư phụ phải chịu đựng cho chúng tôi.

Vào ban ngày, chúng tôi đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, và các học viên phải làm việc vào ban ngày sẽ trở về học Pháp vào buổi tối. Một số học viên bận đến mức họ sẽ bỏ qua bữa tối và đi thẳng đến nhà tôi để học Pháp.

Tôi không biết chữ trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, nhưng với sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi đã có thể đọc toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu chép lại sách Chuyển Pháp Luân vào năm 2003, và tôi viết một đến hai trang mỗi ngày, tôi đã dùng hết hơn tám cuốn sổ để chép xong cuốn sách. Sau đó, tôi sửa những chữ mà tôi đã chép không chính xác. Thông qua quá trình này, tôi đã loại bỏ được rất nhiều quan niệm người thường gồm cả tính thiếu kiên nhẫn, tâm an nhàn, tâm hoan hỷ và hiển thị. Chép lại Pháp cũng giúp tôi chú tâm học Pháp.

Các học viên khác đã sớm bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi cũng bắt đầu học thuộc Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Tôi cũng nhớ một vài bài giảng ngắn hơn. Đôi lúc, khi không vượt qua được khổ nạn hay gặp mâu thuẫn, tôi sẽ nhẩm lại những bài thơ trong Hồng Ngâm để điều chỉnh lại tâm tính của mình.

Theo thời gian, tôi không còn cần đến chiếc kính viễn thị nữa. Tôi đã bỏ kính và triệu chứng chóng mặt và loạn thị của tôi biến mất. Khi gia đình tôi chứng kiến điều đó, tất cả họ đều ủng hộ tôi nhiều hơn.

Kiên định

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công. Chúng tôi mất đi môi trường tu luyện ổn định, một số học viên đã không đến nhà tôi để luyện công và học Pháp nữa. Tuy nhiên, tôi không hề sợ hãi và tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.

Những tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ về Pháp Luân Công có ở khắp mọi nơi. Mỗi khi nhìn thấy những lời vu khống đó, nước mắt lại lăn dài trên mặt. Khi không thể ngủ được, tôi nghĩ cách làm thế nào để nói với mọi người chân tướng về Sư phụ và Đại Pháp.

Tôi đã nói với hàng xóm và bạn bè của mình rằng Pháp Luân Công là tốt. Tôi giải thích nó giúp các học viên có một thân thể và tinh thần khỏe mạnh hơn như thế nào. Các học viên khác thì viết tay các tờ biểu ngữ: Pháp Luân Đại Pháp hảo!; Chân-Thiện-Nhẫn hảo!; Trả lại thanh danh cho Sư phụ của tôi; Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!

Tôi lấy những biểu ngữ đó và đặt chúng vào trong giỏ hàng hoặc giỏ xe đạp của những người dân trong khi đi mua sắm. Sau đó, các học viên khác sẽ dành tiền để in các tài liệu Pháp Luân Công và tôi đã phân phát chúng.

Một buổi tối, sau khi tôi phân phát hơn 80 bản tài liệu, tôi thấy mình đang đứng bên ngoài một đồn cảnh sát. Tôi không hề sợ hãi, sau đó tôi rời đi và quay về nhà.

Một dịp khác, tôi đứng trên một chiếc ghế để dán một tấm áp phích Đại Pháp. Một người đến, đứng đó chờ tôi dán xong, và sau đó ông đi ngang qua. Tôi biết ông ấy là một người tốt đã nghe chân tướng, ông ấy sợ sẽ làm tôi sợ hãi.

Sư phụ đã an bài một số học viên tinh tấn mang cho tôi các bài giảng mới và các tài liệu chân tướng trong suốt thời gian căng thẳng đó. Đôi khi tôi mở cửa vào buổi sáng và phát hiện một gói các tài liệu trong sân nhà mình. Tôi lại khóc mỗi khi nhìn thấy những tài liệu đó. Tôi không biết ai đã để lại những tài liệu này nhưng chúng tôi không hề sợ hãi dù ĐCSTQ đã che giấu sự thật.

Ngay sau khi các bài giảng mới của Sư phụ được công bố, tôi viết ra và chép lại để cho một thành viên trong gia đình mình đọc, cũng là một học viên Pháp Luân Công, cung cấp các bản chép tay cho các học viên khác. Nếu tôi nhận được một bài giảng mới, tôi sẽ ngay lập tức đưa cho các học viên khác, vì tôi biết nhiều học viên đang chờ đợi để được đọc các bài giảng mới của Sư phụ và muốn theo kịp.

Hội trưởng phụ nữ thị trấn luôn đến nhà để sách nhiễu tôi. Đôi khi họ trốn phía sau nhà tôi đợi các học viên khác đến để sách nhiễu. Tuy nhiên, họ không bao giờ tìm được các học viên khác đến nhà tôi vì Sư phụ đang bảo hộ chúng tôi.

Các quan chức chính quyền địa phương tiếp tục sách nhiễu tôi mỗi ngày và họ cố gắng đưa tôi đến trại tẩy não ở địa phương. Tôi đã đến tòa nhà văn phòng của họ để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi leo lên cầu thang tầng năm mà không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai và người quan chức đó đã khâm phục sức bền của tôi. Anh ta nói: “Bà đã trên 80 tuổi rồi và bà vẫn không bị đứt hơi sao. Bà rất khỏe đó.” Tôi nói với ông ấy rằng sức khỏe có được của tôi là do tôi tu luyện Pháp Luân Công. Ông ấy đã không nói được lời nào.

Tôi thích truyền thông tin Pháp Luân Công trên đường phố, trong các khu chợ và giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi đã đến một khu chợ vào buổi sáng và giúp mọi người ở đó thoái ĐCSTQ. Tôi về nhà viết lại tên của họ và lấy thêm nhiều tài liệu, sau đó sẽ trở lại để tiếp tục nói với những người khác. Một số người hỏi xin đĩa VCD và bùa hộ mệnh Đại Pháp.

Tôi ghé qua các khu hàng rau, hàng thịt và sau đó là khu hàng cá. Một số người thoái ĐCSTQ và rất phấn chấn về nó. Họ nói: “Cảm ơn bà! Bà đã ở tuổi 80 rồi mà nói chuyện vẫn rất tốt, xin hãy cho tôi một hóa danh. Tôi chắc chắn bà sẽ nhận được nhiều phúc lành.”

Tôi nói rằng họ cần phải cảm ơn Sư phụ vì Sư phụ đã khuyên chúng tôi nói với họ về Pháp Luân Công và cuộc bức hại để họ hiểu được chân tướng.

Các thành viên trong gia đình tôi đã rất sợ hãi bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi nói với họ chân tướng Pháp Luân Công và cách mà ĐCSTQ đối xử với mọi người. Tôi hoàn toàn vững tin vào Đại Pháp.

Đôi khi tôi không ăn hoặc uống trong nhiều ngày. Các con tôi rất lo lắng, chúng muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nói với họ rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Tôi sẽ trở lại bình thường vào sáng hôm sau. Do đó, các thành viên trong gia đình rất ủng hộ tôi tu luyện.

Nhóm học Pháp của chúng tôi bắt đầu hoạt động trở lại vào năm 2003 tại nhà tôi và nó vẫn tiếp tục cho đến nay.

Ngày 18 tháng 3 năm 2016, hai cảnh sát đã đến nhà tôi. Họ hỏi tôi có tu luyện Pháp Luân Công hay không. Tôi nói: “Đúng, tôi đang tu luyện. Tôi hiện đã 95 tuổi và không ngừng tu luyện Pháp Luân Công kể từ khi tôi đắc Pháp vào năm 1996. Tôi tự mình nấu ăn, giặt quần áo, và không cần các con tôi chăm sóc.”

Họ hỏi tôi có kiện Giang Trạch Dân, cựu độc tài của ĐCSTQ, người đã phát động cuộc bức hại không. Tôi nói với họ rằng tôi đã kiện và đã nhận được thư xác nhận sau ba ngày. Tôi tiếp tục nói chuyện với họ về Pháp Luân Công, và cuối cùng, cả hai đều giơ ngón tay cái lên. Họ nói: “Hãy tiếp tục tu luyện tốt nhé.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/23/327739.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/17/157440.html

Đăng ngày 8-7-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share