Bài viết của Cao Chiêm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-5-2016] Tôi sống ở khu dân cư dành cho những người trồng rau quả, ở đó con đường nhựa có khá nhiều ổ gà vì nó đã bị bỏ quên trong nhiều năm. Ngoài ra, những đoạn đường đất bẩn hẹp hơn thậm chí còn trong tình trạng tệ hơn. Chúng không những gồ ghề, mà sau khi trời mưa hay tuyết rơi chúng còn trở nên rất lầy lội. Ngay cả một chiếc xe ba bánh không chở hàng cũng sẽ bị mắc kẹt trong bùn.

Tự nguyện giúp ích cho cộng đồng

Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí đã dạy đệ tử của mình cần suy nghĩ cho người khác. Vì vậy, tôi biết mình nên làm điều gì đó đối với những con đường đã xuống cấp ấy. Tôi đã quyết định khôi phục chúng.

Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Tôi quyết định sẽ lấp đầy các ổ gà bằng phế thải xây dựng và sau đó san phẳng mặt đường bằng đất. Cuối cùng, tôi đã phủ con đường đất bằng tro than mà mình mua để con đường không bị lầy lội khi trời mưa.

Phế thải xây dựng không phải là vấn đề. Các con đường trong khu vực đô thị được bảo dưỡng thường xuyên và nhựa đường dư thừa thường bị bỏ lại bên lề đường. Tôi đã nhặt chúng vào những ngày nóng bức và dùng chúng để lấp đầy ổ gà. Nắng càng chói chang, nhựa đường sẽ càng mềm và giúp cho việc lấp ổ gà của tôi cũng dễ dàng hơn.

Tất nhiên, một cụ già làm việc và đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời thiêu đốt sẽ thu hút sự chú ý của người qua lại.

Một số đoạn đường rất hẹp và tôi thường phải dịch chuyển chiếc xe ba bánh của mình để những chiếc xe khác có thể đi qua. Tôi giải quyết vấn đề này bằng cách thường xuyên mở rộng con đường vào đêm khuya khi giao thông thưa thớt.

Tôi phải mất hơn tám năm để sửa đường nhựa chính cùng nhiều con đường đất khác nữa.

Hồng truyền Đại Pháp thông qua làm những việc tốt

Công việc tình nguyện này là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng về Đại Pháp cho những người dân trong làng cũng như khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Mọi người đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ thường gọi tôi là “Pháp Luân Đại Pháp” hoặc “Pháp Luân Đại Pháp người sửa đường cho chúng tôi”.

Một hôm, có một chiếc xe đi qua làng của chúng tôi. Khi người lái xe nhìn thấy tôi đang làm việc trên đường ông ấy đã dừng lại để hỏi tên và số điện thoại của tôi. Tôi đã cho ông số điện thoại của chủ nhà trọ nơi tôi ở.

Chủ nhà trọ đã bảo tôi tới Sở Giao thông Vận tải. Khi đến đó, tôi thấy người mà đã hỏi tên tôi chính là sở trưởng Sở Giao thông Vận tải. Ông ấy đã hai lần nhìn thấy tôi khi đi qua ngôi làng và ông muốn gặp tôi.

Ông ấy muốn tặng tôi một ít quà và đưa câu chuyện của tôi lên truyền hình. Ông hỏi tôi nơi mà tôi sẽ làm tiếp theo, để một nhóm làm phim có thể phỏng vấn tôi ngay tại chỗ.

Tôi nói: “Cảm ơn ông. Nhưng tôi sẽ không nhận bất cứ món quà nào và tôi cũng không muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn lên truyền hình. Ông cũng sẽ không thể làm việc đó đâu bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, [tôi nghĩ] ông sẽ không dám phát sóng điều đó lên truyền hình.”

Ông ấy khá ngạc nhiên và đã hỏi rằng liệu chúng tôi có thể không đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp được không. Để giúp ông ấy hiểu được lập trường của mình, tôi nói rằng tôi không phải làm việc ấy vì để nhận lại được điều gì. Ngoài ra, nếu tôi không là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không sửa những con đường ấy.

Sự siêu thường của Đại Pháp

Sau đó, tôi nói với ông ấy rằng tôi đã 70 tuổi và tôi còn sống là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kể với ông ấy chuyện của mình. Nhiều năm trước, tôi bị mắc hai loại bệnh ung thư và đã được chẩn đoán rằng chỉ sống được khoảng một năm. Tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Công sau khi được nghe về lợi ích sức khoẻ mà môn tu luyện mang lại.

Chỉ trong hai tuần, tôi đã hoàn toàn bình phục và bây giờ tôi còn khoẻ hơn so với thời thanh niên. Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Đó chính là lý do tại sao tôi quyết định làm việc này cho dân làng.

Tôi trân trọng cơ hội để nói cho ông ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói: “Vì tôi đang ở đây nên hôm nay tôi muốn nói với ông hai việc rất quan trọng. Hãy ghi nhớ rằng: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’. Nếu ông ghi nhớ và niệm những từ này khi đối mặt với nguy hiểm, ông sẽ được bình an.”

Tôi tiếp tục: “Trước đây ông đã từng mắc lỗi gì cũng không quan trọng, miễn là ông thành tâm niệm hai câu ấy, ông sẽ được phúc báo. Đặc biệt, nếu ông thoái ĐCSTQ, ông sẽ được bình an và sẽ không bị liên luỵ khi ĐCSTQ sụp đổ.”

Sau đó tôi cho ông ấy biết một số quan điểm dư luận: “Người dân cho rằng chính phủ phớt lờ khi họ nhìn thấy con đường đổ nát. Tất cả các quỹ đều đã bị các quan chức tham nhũng chiếm đoạt. Là sở trưởng sở giao thông, ông có thể coi nhẹ vấn đề này được không?”

Hiệu quả của việc giảng chân tướng

Sau đó không lâu, các công nhân xây dựng đã làm việc trên con đường của chúng tôi. Họ trải mặt đường bê tông bằng hai lớp nhựa đường và trông nó có vẻ chắc hơn các con đường đô thị. Dân làng đều biết tại sao con đường được trải lại.

Một con đường dẫn đến hơn 30 hộ gia đình đang ở trong tình trạng rất tệ. Người phụ trách làm phần đường đó đến chỗ tôi và nói rằng ông ấy là trưởng khu vực. Ông ấy nhờ tôi sửa lại con đường và ông sẽ lập quỹ để sửa đường. Tôi mất hai tuần để sửa con đường và tôi đã tình nguyện làm việc đó.

Bất cứ khi nào 30 hộ gia đình này nhìn thấy tôi, họ đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Nhiều người trong số họ đã thoái ĐCSTQ. Khi tôi hỏi một người rằng ông ấy đã thoái ĐCSTQ chưa, ông nói rằng: “Tôi thoái rồi, nhưng chỉ sau khi tôi biết ông. Nếu không biết ông, tôi thực sự không biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào.”

Ai đó thường để rau và hoa quả lên xe ba bánh của tôi khi tôi đang sửa con đường dẫn tới các cánh đồng. Nhưng không ai nhận rằng mình đã làm việc ấy.

Không sợ hãi khi truyền rộng chân tướng về Đại Pháp

Tám năm trước tôi đã sử dụng một chiếc xe ba bánh mà người lái ngồi phía sau còn nơi chứa hàng hoá được đặt ở phía trước. Sau đó tôi đã mua một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện mà người lái ngồi ở phía trước. Nó hiệu quả hơn nhiều.

Tôi treo biểu ngữ truyền rộng chân tướng về Đại Pháp ở hai bên xe của mình. Bảng hiệu của tôi có ghi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi cũng có tên và số điện thoại để cho bất kỳ ai muốn liên lạc với tôi biết thêm thông tin về Đại Pháp hoặc cho những ai muốn luyện công.

Người dân trong khu vực của chúng tôi, gồm cả cảnh sát đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi nhân viên dân cư phụ trách khu vực tôi sinh sống yêu cầu chủ nhà trọ đuổi tôi, cán bộ thôn biết được việc đó nên đã nói với vị cảnh sát này tất cả những gì tôi làm cho ngôi làng. Anh ấy đã không còn sách nhiễu tôi và chủ nhà trọ của tôi nữa.

Sau khi các học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của chính quyền cộng sản, anh ấy đã đến nhà tôi và xin lỗi: “Ông đã mang lại phước lành cho khu vực này. Nếu tôi đưa ông đi, dân làng sẽ phản đối. Vậy nên ông không cần phải rời khỏi đây nữa.”


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/12/327716.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/19/157058.html

Đăng ngày 24-6-2016: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share