Bài viết của một học viên từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-5-2016] Tôi làm kế toán đã gần 15 năm trong một doanh nghiệp nhà nước và đã trải qua hai lần bị sa thải – một lần trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và một lần sau đó.
Trong lần sa thải thứ nhất, tôi đã đấu tranh để giữ lại công việc của mình bằng cách chà đạp lên quyền lợi của người khác. Sau đó, trong một vài tháng ngắn ngủi, Đại Pháp đã cải biến tôi. Đối diện với lần sa thải thứ hai, tôi có thể để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên và đề cao bản thân trong quá trình này.
Tranh đấu để giữ công việc
Để giữ được công việc của mình trong lần sa thải vào năm 1994, tôi đã xum xoe nịnh bợ người quản lý và sử dụng các mối quan hệ của mình. Tôi không chỉ giữ được công việc, mà thậm chí còn được tăng lương. Đồng nghiệp trở nên thận trọng hơn đối với tôi và dường như còn nể phục tôi hơn – tôi đã rất hài lòng.
Tôi đã không hề quan tâm đến việc người kế toán lâu năm bị sa thải có thể cảm thấy như thế nào. Tất cả đều có vẻ khá công bằng với tôi – chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể trụ được.
Trách nhiệm của tôi tăng lên gấp đôi sau vụ sa thải. Tôi phụ trách việc ghi chép sổ sách và các giao dịch thu chi tiền mặt. Tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồng tiền và lạm dụng quyền hạn để thu lợi.
Tuy nhiên, sức khỏe của tôi lại suy sụp nhanh chóng. Tôi được chẩn đoán bị viêm gan B, mắc chứng chán ăn, đau bụng, và các bệnh phụ khoa. Da của tôi rất tối và xám xịt, tôi thường cảm thấy chóng mặt, buồn nôn. Tôi yếu đến nỗi có lúc cảm thấy thức dậy vào buổi sáng để đi làm cũng khó khăn.
Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi
Hai năm sau, một quy định mới được đưa ra là mỗi một nhà máy yêu cầu có ít nhất một kế toán và một thủ quỹ. Một cô gái trẻ tên là Lin đã được tuyển vào làm kế toán mới.
Lin vừa tốt nghiệp đại học, là người tốt bụng và chăm chỉ. Một thời gian ngắn sau khi vào làm, cô đã gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Tôi đã giao cho cô ấy nhiệm vụ tẻ nhạt nhất, nhưng cô ấy luôn luôn hạnh phúc và không bao giờ phàn nàn. Khi có thời gian rỗi, cô dọn dẹp văn phòng dù không ai bảo cô làm như vậy.
Thấy Lin luôn tràn đầy năng lượng, tôi tự hỏi liệu cô ấy có tập thể dục gì không. Một ngày nọ, tôi hỏi cô ấy: “Lin à, em có tập thể dục vào buổi sáng không?” Cô ấy mỉm cười: “Em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi đề nghị cô ấy hướng dẫn tôi, vì vậy cô đã dạy cho tôi bài công Pháp thứ nhất. Ngay lập tức, tôi cảm thấy khác hẳn. Thực sự, tôi chưa bao giờ cảm thấy khoẻ như vậy. Với sự giúp đỡ của Lin, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó là vào tháng 5 năm 1998 và lúc đó tôi đã 40 tuổi.
Tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và đã bị thuyết phục bởi các nguyên lý của Đại Pháp. Nhờ việc chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi hành động của mình và luyện công tinh tấn, nhiều bệnh của tôi đã biến mất mà tôi không hề hay biết. Tôi tràn đầy năng lượng, ăn tốt, ngủ tốt. Có sức khỏe tốt thật là tuyệt.
Sau đó, tôi tham gia một nhóm luyện công và được biết thông qua trao đổi với các học viên khác rằng mọi người đều có những trải nghiệm tương tự. Chúng tôi chỉ chiểu theo các nguyên lý của Pháp, luyện công, mà cảm thấy thân thể có những chuyển biến đáng kể. Chúng tôi đều trân quý việc sức khỏe được phục hồi vì chúng tôi biết rằng điều đó thật khó xảy ra vì nó không phải thứ tiền có thể mua được.
Sư Phụ đã giảng,
“Tại sao chúng tôi cấp cho mọi người [học viên] một cách vô điều kiện? Chính là vì chư vị muốn làm người tu luyện; cái tâm ấy có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được; [đây] là Phật tính xuất hiện; [chỉ khi đó] chúng tôi mới làm như thế này”. (“ Vấn đề hữu sở cầu “Bài giảng thứ hai- Chuyển Pháp Luân)
Thuận theo tự nhiên
Lần sa thải thứ hai được thông báo một vài tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Người ta đã thông báo cho Lin và tôi rằng chỉ có một người trong hai chúng tôi có thể ở lại.
Sư Phụ đã giảng,
“Nước ta hiện nay bất kể là trong doanh nghiệp nhà nước hoặc doanh nghiệp khác, mâu thuẫn giữa người với người là cực kỳ đặc biệt. Tại nước khác, trong lịch sử xưa nay không có hiện tượng này; do đó mâu thuẫn về lợi ích thể hiện ra hết sức gay gắt; lục đục căng thẳng, tranh đấu chỉ vì chút lợi nhỏ; những tư tưởng xuất hiện, những chiêu thuật sử dụng đều rất xấu; làm người tốt thật khó”. (“ Chuyển hóa nghiệp lực“ Bài giảng thứ 4 Chuyển Pháp Luân)
Đúng là như vậy. Trong các phòng ban khác, người ta đã tranh đấu và âm mưu làm hại nhau để giữ được chỗ cho mình, giống như tôi đã từng làm trước đây. Nhưng lần này thì không, vì giờ đây tôi đã là một học viên Đại Pháp.
Các lãnh đạo nghĩ rằng thật là lạ khi Lin và tôi lại bình tĩnh đến vậy. Người quản lý đã hỏi riêng tôi cảm thấy thế nào về việc sa thải. Tôi nói với ông ấy: “Cả Lin và tôi đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng tôi trở thành người tốt và luôn luôn nghĩ đến người khác trước. Ông hãy đưa ra quyết định của mình dựa trên những gì công ty cần”.
Người quản lý cho biết: “Thật vậy sao? Chị hãy suy nghĩ thêm và cho tôi biết ý kiến của chị vào ngày mai.” Một vài ngày sau khi ông ấy đến gặp tôi một lần nữa, tôi nói: “Cảm ơn ông đã cố gắng giúp tôi. Lần trước không phải là tôi nói đùa đâu. Xin đừng lo lắng cho tôi.”
Tôi bị sa thải một tuần sau đó. Đồng nghiệp của tôi thấy việc đó là không thể tin được. Một trong số họ đã hỏi tôi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Đừng nói với tôi rằng chị đã thua một nhân viên mới? Chị có quá nhiều mối quan hệ và có thể giữ được công việc của mình chỉ bằng vài cuộc điện thoại mà.” Một đồng nghiệp khác cũng nghĩ điều đó rất kỳ lạ.
Tôi nói với họ: “Cả Lin và tôi đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi sẽ không tranh đấu vì lợi ích cá nhân. Tôi không còn là loại người giống như trước đây nữa rồi.” Các đồng nghiệp của tôi đã rất bối rối.
Ngày làm việc cuối cùng
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho đợt sa thải này. Tôi biết sẽ có nhiều khổ nạn và khảo nghiệm trong tu luyện và đây là một trong số đó. Tôi cảm thấy rất bình thản và tự nhủ: “Mình sẽ vượt qua khảo nghiệm này.”
Tuy nhiên, vào ngày cuối cùng, tôi bỗng có một cảm giác cô đơn, mất mát, và bẽ bàng đến kỳ lạ. Tôi không muốn gặp hoặc nói chuyện với bất cứ ai, không muốn thấy sự đồng cảm trong mắt các đồng nghiệp.
Khi tôi cố gắng lẻn ra ngoài trong giờ ăn trưa, một đồng nghiệp đã chặn tôi lại ở hành lang: “À! Chị sẽ chỉ ra đi như thế này sao? Tôi rất lấy làm tiếc cho chị.”
Cũng giống như những gì Sư phụ đã giảng,
“…[nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (“Chuyển hóa nghiệp lực” bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)
Những lời của cô ấy đã dày xéo tâm can tôi. Tôi cố gắng nói điều gì đó nhưng thậm chí không thể nghe thấy tiếng của mình. “Để tôi xách túi giúp chị. Tôi sẽ cùng chị ra ngoài.” “Không, tôi tự làm được. Đừng lo lắng cho tôi. Tôi ổn mà.” Cô ấy thấy tôi sắp khóc, vì vậy cô dừng lại. Tôi nhanh chóng rời đi mà không hề nói lời tạm biệt.
Khi bước ra ngoài, tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt. Tôi đã làm việc tại nhà máy này gần 15 năm và nó đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời tôi. Thật buồn khi nghĩ rằng tôi sẽ không thể quay trở lại nhà máy vào ngày mai.
Khi đó, tôi chợt tỉnh ra: “Tại sao mình lại khóc nhỉ? Đó không phải chỉ là một khảo nghiệm hay sao? “Đó là một khảo nghiệm mà tôi không mong đợi, một khảo nghiệm về tình. Là một học viên, tôi nên xem nhẹ nó. Tôi ngước nhìn bầu trời cao và nói: “Con xin lỗi Sư phụ. Con sẽ làm tốt hơn.” Ngay sau khi nói điều đó ra, tôi cảm thấy nhẹ nhàng, như thể một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ đi. Tôi về nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Kết thúc có hậu
Vài tháng sau, một quản lý một nhà máy khác đã gọi điện và mời tôi làm kế toán viên. Ông cho biết người tiền nhiệm đã giả mạo sổ sách và bị sa thải. Tôi vui vẻ chấp nhận.
Nghĩ lại, tôi hết lòng cảm tạ Đại Pháp và Sư phụ. Mặc dù tôi chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một vài tháng ngắn ngủi trước lần sa thải thứ hai, các nguyên lý thâm sâu của Pháp đã thực sự cải biến tôi thành một người tốt, biết nghĩ đến người khác. Tôi tin rằng chính nhờ phúc lành mà Đại Pháp mang lại mà tôi mới có một công việc mới nhanh chóng như vậy.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/24/327522.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/2/157249.html
Đăng ngày 30-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.