Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 9-5-2016] Tôi đắc Pháp vào tháng 5 năm 1998. Sau khi tu luyện, cả tâm lẫn thân tôi đều phát sinh biến hóa to lớn. Trước kia tôi thường luôn cho mình là đúng và hay tranh luận; mọi người ai đều chạm trán với tôi, bởi tôi luôn có xu hướng gây mâu thuẫn với người khác. Mọi người đặt cho tôi biệt danh là “Quán quân Tranh luận,” đây cũng không phải là một lời khen. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ sau khi tôi bước vào tu luyện Đại Pháp.

Hai thùng sơn

Tại đơn vị công tác, tôi làm thủ kho, và trong nhiều năm đồ đạc trong nhà tôi dùng là lấy từ kho của công ty chứ không mất tiền mua. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã ngừng tất cả những việc đó lại, vì tôi hiểu được đạo lý làm người, hiểu được đạo lý thiện ác hữu báo, chiểu theo tiêu chuẩn đạo đức cao của Pháp Luân Đại Pháp mà yêu cầu bản thân.

Một ngày, vì tu sửa phòng ốc nên tôi đã mua hai thùng sơn để sơn cửa sổ và để chúng trong phòng làm việc. Khi một đồng nghiệp nhìn thấy số sơn đó, anh ấy thấy rằng loại sơn này không phải là loại sơn mà chúng tôi lưu trữ trong kho. Anh ấy hỏi tôi số sơn đấy là của ai, và tôi nói rằng nó là của tôi mua.

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Phản ứng của anh ấy không khó lý giải, bởi việc lấy hàng tồn trong kho của cơ quan mang về nhà đã thành thông lệ. Khi tôi quyết định cải biến trở thành người trung thực, các đồng nghiệp của tôi nghĩ rằng tôi là kẻ đần độn. Rồi họ xem đó như truyện tiếu lâm mà truyền tai nhau trong đơn vị công tác

Sau khi chính quyền cộng sản bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp năm 1999, cảnh sát sách nhiễu tôi cùng các học viên khác. Một ngày nọ, một cảnh sát địa phương đã đến văn phòng làm việc của tôi, và một đồng nghiệp đã kể cho anh ta nghe về chuyện “sơn”. Sau khi nghe xong, người cảnh sát đó thay đổi thái độ từ hung hăng sang nhã nhặn và tôn trọng tôi. Anh ấy lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi lại gần tôi, và bảo tôi hãy kể cho anh ấy nghe về câu chuyện tu luyện của tôi. Sau một hồi lâu, anh ấy nói: “Những người [học viên] các chị quả thực rất thiện lương.” Một cảnh sát khác nói với anh ấy rằng hãy nhớ lý do họ đến gặp tôi và nói: “Giờ đây anh lại về phe với chị ta sao?“ Cảnh sát trưởng quay sang nói chuyện với viên cảnh sát kia một chút và đề nghị anh ta đi mua bữa trưa cho tôi. Về sau chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau.

Hai cuộn dây đồng

Công ty tôi mua hai cuộn dây đồng đắt tiền nhưng chưa sử dụng đến. Chúng được cất trong kho nhiều năm nay nhưng không có trong danh mục hàng tồn kho của đơn vị chúng tôi. Một lãnh đạo mới đã bảo tôi liệt kê cuộn dây đồng ấy vào danh sách để ông ấy có thể lấy nó. Tôi đã cự tuyệt, bởi nó không đúng quy định của công ty. Ông ấy khó chịu nhưng không nói một lời nào. Vài ngày sau, ông ấy bố trí cho năm người đến kiểm tra sổ sách của tôi. Tôi biết ông ấy sẽ gây khó dễ cho tôi nếu ông ấy tìm thấy bất kỳ điểm nào bất hợp lý. Đoàn kiểm tra dành ra năm ngày để rà soát toàn bộ sổ sách tôi ghi chép trong suốt 12 năm qua và không tìm thấy sai sót nào. Họ đã rất bối rối mỗi khi gặp tôi.

Ban đầu tôi không thoải mái với sự việc này. Tuy nhiên, là một học viên, tôi nhận ra rằng điều tôi đã làm là tốt cho ông ấy. Cuộn dây đồng đó đáng giá hàng nghìn nhân dân tệ, và ông ấy có thể tạo nghiệp không nhỏ nếu tôi không ngăn ông ta lấy nó.

Vài ngày sau đó, vị lãnh đạo này luôn đề phòng tôi, như thể sợ tôi tìm đến phân bua phải trái. Nhưng mấy ngày trôi qua ông ấy thấy rằng tôi không có động tĩnh gì, ông ấy thấy nhẹ nhõm. Nhiều đồng nghiệp khen ngợi tôi: “Pháp Luân Đại Pháp quả là tuyệt vời. Chị ấy quả thực đã là một người hoàn toàn khác so với trước đây.”

Vài năm sau, khi vị cấp trên đó được điều chuyển công tác, ông ấy và tôi đã nói chuyện chân thành với nhau. Ông ấy nói rằng cảnh sát đã gây áp lực với ông ấy, nhưng ông ấy đã phản kháng lại để bảo vệ tôi.

Một đồng nghiệp khác kể lại rằng vị giám sát đó đã nói với cảnh sát rằng: “Trước đây tôi đã từng có lần đối đầu với cô ấy. Nhưng cô ấy là một nhân viên trung thực, cô ấy không bao giờ làm bất cứ điều gì sai trái. Cô ấy chỉ là luyện các bài công pháp [Pháp Luân Đại Pháp], không sát nhân phóng hỏa, vậy có gì là sai?” Những cảnh sát đó chỉ im lặng và rời đi.

Năm khúc gỗ

Một hôm, tôi nhận được điện thoại của mẹ chồng, bà bảo tôi lấy cho bà một ít ván gỗ để làm một số hạng mục trong nhà. Bà biết là tôi đã từng lấy đồ ở nhà kho mang về nhà. Nhưng tôi nói với bà: “Con xin lỗi, con không thể làm như vậy nữa ạ.”

Một đồng nghiệp tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và nói: “Này, tôi có một ít gỗ. Khi nào chị cần nó thì bảo tôi.” Anh ấy mang năm khúc gỗ đến nhà tôi. Sợ anh ấy tổn thương, nên tôi không bắt anh ấy mang trả lại, nhưng có điều là những khúc gỗ kia không thể lấy không.

Cuối cùng, tôi đến gặp người quản lý phụ trách về phế liệu và nói: “Một đồng nghiệp đã mang cho tôi vài khúc gỗ đã qua sử dụng, và tôi cần phải thanh toán tiền cho số gỗ đó.” Ông ấy sững người nói: “Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề thế chứ. Chỉ là mấy khúc gỗ thôi mà.” Tôi nói với ông ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tôi không thể tùy tiện chiếm dụng của công. Ông ấy cảm động và thầm nói: “Nếu trong đơn vị ai ai cũng được như chị thì tuyệt vời biết mấy.”

Khi tôi nghỉ hưu, ông ấy nói: “Tôi mong chị hãy ở lại làm việc cho đến khi tôi rời đi. Như vậy tôi sẽ yên tâm hơn.”


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/5/9/327733.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/13/156838.html

Đăng ngày 1-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share