Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-03-2016] Tôi nghĩ mình đã coi nhẹ danh lợi cá nhân, nhưng tâm tôi vẫn động khi lợi ích thực tế của sự thăng tiến hiện hữu trước mắt.

Nơi tôi làm việc, mỗi năm một lần chỉ có một vị trí được cất nhắc lên cấp cao hơn, vì thế tất cả nhân viên đều làm việc chăm chỉ để có được vị trí đó, thậm chí còn sử dụng đến những cách thức không đúng đắn, chẳng hạn như đưa hối lộ cho người quản lý và dùng các chứng từ giả.

Các đồng nghiệp ở cùng độ tuổi với tôi đã được đề bạt lên vị trí cấp cao cách đây nhiều năm. Chỉ còn rất ít người tầm tuổi của tôi còn làm ở vị trí hiện tại. Một vài đồng nghiệp trẻ hơn tôi và vào công ty sau tôi cũng đã được cất nhắc lên vị trí cao hơn rồi.

Trong khi khả năng và kinh nghiệm của tôi hoàn toàn đáp ứng yêu cầu để được đề bạt, thì tại sao tôi lại bị bỏ qua? Và sâu bên trong, tôi đã phàn nàn về những người quản lý của mình. Họ cần tôi khi cần giải quyết công việc, nhưng lại quên mất tôi khi có quyền lợi gì đó. Họ đề cao tôi khi muốn điều gì đó từ tôi, nhưng lại không làm gì để giúp đỡ tôi.

Tôi cảm thấy coi thường những người được chọn để cất nhắc, vì họ đã dùng đến những cách thức không đúng đắn. Rồi họ sẽ làm việc như thế nào đây? Tâm trí tôi chứa đầy những phàn nàn như vậy, nhưng bề ngoài tôi vẫn đối xử tốt với họ.

Sư phụ đã giảng,

“…rồi một hôm, cá nhân không có năng lực kia lại được đề bạt làm cán bộ, chứ không phải anh ta, hơn nữa lại làm lãnh đạo của chính anh ta. Anh này thấy rất bất bình trong tâm, gặp cả trên cả dưới để trình bày, thấy rất căm phẫn bất bình, [ghen tức] tật đố rất khó chịu.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã học Đại Pháp rất lâu rồi, nhưng tôi không bao giờ đối chiếu những gì mình đã đọc với bản thân. Khi nhận ra điều này, tôi cảm thấy vô cùng hối tiếc.

Tôi mang tâm người thường rất mạnh mẽ và chấp trước vào danh. Tôi cảm thấy khó chịu khi đồng nghiệp được thăng tiến. Tôi đã rất đau khổ và không thể buông bỏ nó được.

Thỉnh thoảng, thậm chí tôi còn đề cập đến cảm giác tồi tệ đó với những đồng nghiệp thân thiết, đặc biệt khi gần đến thời gian của sự cất nhắc. Vài năm sau đó tôi vẫn chưa từ bỏ được chấp trước vào lợi ích cá nhân, tâm tranh đấu và đố kỵ.

Người tu luyện nên để mọi việc thuận theo tự nhiên. Tôi băn khoăn không biết mình còn ôm giữ chấp trước nào khác không? Còn lý do nào khác khiến tôi không được cất nhắc không?

Đột nhiên, tôi nhận ra rằng, vài năm trước đây trong khi đồng nghiệp được cất nhắc, tôi đã mong muốn người khác nhìn mình một cách tích cực, nên tôi đã không cạnh tranh cho vị trí đó. Nhưng trong tâm tôi vẫn không coi nhẹ chuyện này được. Đó là lý do tại sao tôi hay than phiền khi không được cất nhắc.

Tuy nhiên, tôi đã rất tín Sư tín Pháp. Nghĩ đến điều này, tâm tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Đúng vào ngày đó, một đồng nghiệp đến chỗ tôi và hỏi: “Chị có thể đưa tên tôi vào vị trí cất nhắc năm nay không. Tôi chỉ có cơ hội duy nhất này thôi. Năm sau tôi sẽ không đủ tiêu chuẩn nữa. Tôi sẽ mãi biết ơn nếu chị có thể giúp tôi!”. Tôi đã không có bất kỳ tâm tranh đấu, than phiền hay cảm giác bất công nữa, mà chỉ có sự cảm thông và thấu hiểu với người đồng nghiệp này.

Tôi không do dự nói với anh ấy: “Chắc chắn rồi, tôi sẽ giúp anh. Chúc anh may mắn!”. Mặc dù trước đây anh ấy rất phản đối khi tôi nói về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Anh ấy đã rất xúc động và liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói “Anh không cần cảm ơn tôi, chỉ cần anh nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt!”

Tôi đã giải thích sâu hơn về Pháp Luân Đại Pháp và cho anh ấy biết sự thật về cuộc bức hại. Anh ấy đã lắng nghe rất chăm chú.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/27325886

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/16/156298.html

Đăng ngày 3-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share