Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc.

[MINH HUỆ 16-5-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào cuối năm 1998. Trước cuộc bức hại, tôi học Pháp tinh tấn và luyện 5 bài công Pháp vào mỗi sáng. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi bị bệnh tim cùng những bệnh khác. Không lâu sau đó, tất cả những bệnh tật của tôi biến mất và đầu óc tôi trở nên thuần tịnh. Thậm chí tôi trông trẻ hơn trước.

Thoát nạn trong gang tấc

Tôi là một thợ hàn. Khi đang hàn mặt sau một tấm sắt nặng 1 tấn, cao gần 2 mét, tôi không biết rằng tấm sắt đó đã bị xê dịch và đang đổ về phía mình. Đột nhiên tôi được kéo ra khỏi tấm sắt bởi một lực vô hình. Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc. Sau đó tấm sắt đổ xuống và mép của nó rơi ngay cạnh chân tôi. Tôi biết Sư phụ đã cứu tôi. Tâm tôi vô cùng xúc động.

Một lần khác, tôi và một đồng nghiệp đang cắt một tấm sắt. Búa anh ấy vô tình đập vào đầu gối tôi. Tôi thấy đau vô cùng. Sếp của tôi gợi ý tôi nên đến bệnh viện, nhưng thay vào đó tôi đã về nhà. Ở nhà tôi học Pháp như thường lệ. Mặc dù vẫn không thể đi lại nhưng tôi không cảm thấy lo sợ.

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi nhìn thấy một Pháp Luân màu đỏ cam. Nó bao phủ toàn bộ trần nhà phòng tôi. Nó xoay xung quanh và phóng ra ánh sáng trắng. Cũng có rất nhiều những Pháp Luân nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau trong phòng tôi. Thực sự rất huyền diệu. Tôi nhận ra rằng Sư phụ thưởng tặng cho tôi vì chính niệm kiên định của mình. Vài ngày sau, đầu gối tôi đã lành và tôi quay trở lại làm việc.

Bỏ qua những điểm hóa của Sư phụ

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu Chủ tịch Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Đột nhiên không còn nhóm học Pháp hay luyện công tập thể nào và nó đang phá hủy.

Đó là khoảng thời gian mà tôi bắt đầu xao nhãng việc học Pháp và luyện công. Tôi bắt đầu trở nên bận rộn với việc nhà, công việc với máy vi tính, trò chơi điện tử và tán gẫu qua mạng. Tôi gần như quên mất Đại Pháp là gì.

Nhưng thậm chí như vậy, Sư phụ vẫn điểm hóa. Mất điện và mất mạng Internet thường xuyên xảy ra, nhưng tôi không nhận ra rằng những điều này là tín hiệu Sư phụ cảnh báo cho mình. Tôi hỏi hàng xóm xem họ có bị giống mình không nhưng kỳ lạ thay là nhà họ chẳng bị sao cả. Tôi sửa đường dây internet và tiếp tục những việc đó mà không nhận ra rằng lý do thực sự của những vụ việc này là gì. Tôi thậm chí còn đi chơi hộp đêm với các bạn học cũ.

Thêm nhiều phiền phức bắt đầu sớm xuất hiện. Tôi bị những triệu chứng giống như cảm cúm và mất vị giác vào tháng 5 năm 2000. Dần dần hai bàn tay của tôi bắt đầu run. Tôi thở gấp khi bước đi và nhịp tim tăng lên. Mặt tôi trở nên xanh rớt và tôi chỉ có thể đi ba bước một là phải nghỉ. Rồi tôi bị sụt cân rất nhanh. Nhưng tôi không thức tỉnh và vẫn nghiện lướt web. Mẹ tôi, chồng và con rất lo sợ. Họ cố đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi từ chối, điều này làm chồng tôi rất buồn.

Mặc dù tôi không tu luyện tinh tấn nhưng tôi vẫn tin vào Đại Pháp và Sư phụ, vì vậy tôi từ chối đến bệnh viện. Nhìn thấy niềm tin của tôi vào Đại Pháp, Sư phụ đã không bỏ rơi tôi và tiếp tục điểm hóa cho tôi.

Được đắc cứu nhờ một giấc mơ

Tôi có một giấc mơ. Có một cái ống treo từ trên trời xuống truyền cho tôi một dòng nước trong sạch qua tĩnh mạch. Ở giữa ống có một cái thùng chứa đầy nước sạch được bơm vào cơ thể của tôi. Lúc đó, một người bạn quen trên mạng internet đang cố gắng tiêm nước bẩn vào trong cái thùng nước trong sạch đó. Những người bạn quen trên mạng internet khác trông giống như ác quỷ. Đột nhiên tôi choàng tỉnh và ngồi bật dậy trên giường. Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi xóa hết danh sách những người bạn quen trên mạng trong máy tính của mình.

Ngay lập tức cơ thể của tôi nhẹ bớt và cảm thấy rất dễ chịu. Tôi có thể thở được bình thường và nhịp tim trở lại như bình thường. Tôi bật khóc và tự nói với bản thân: “Con là một đệ tử Pháp Luân Công. Con đã làm Sư phụ thất vọng, nhưng Sư phụ không bỏ rơi con và vẫn chăm sóc con.” Tôi cảm thấy chẳng có cách nào để đền đáp lòng từ bi của Sư phụ.

Khoảng thời gian không nhận ra và buông bỏ chấp trước của tôi kéo dài gần ba năm. Khi đối chiếu bản thân mình với những yêu cầu của một người chân tu Pháp Luân Công, tôi cảm thấy rằng tôi đã làm hỏng hình ảnh đó.

Hối hận vô vàn

Một người đã nói rằng: “Tình trạng sức khỏe của cô ấy kém như thế, mà cô ấy vẫn luyện Pháp Luân Công. Phải chăng sức khỏe kém của cô ấy là do tu luyện Pháp Luân Công?” Một vài người bạn đã cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Họ không nghĩ rằng tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người khác vì tình trạng sức khỏe của tôi. Họ bảo tôi từ bỏ Pháp Luân Công.

Tôi cảm thấy hối hận vô cùng vì đã làm hỏng hình ảnh của Pháp Luân Công và muốn đền bù tổn thất mà mình đã gây ra. Tôi bắt đầu học Pháp bốn giờ mỗi ngày và luyện công vào mỗi sáng. Tôi trở nên tinh tấn trở lại và sức khỏe của tôi được cải thiện. Nhưng tôi vẫn không làm được tốt khi nói với mọi người về Pháp Luân Công.

Sau đó tôi có một giấc mơ khác. Tôi đến một nhà hát. Có rất nhiều người đang đợi buổi biểu diễn bắt đầu. Nhưng buổi biểu diễn đã bị hủy bỏ. Khi chúng tôi đang cố gắng rời nhà hát, tôi đi đến một bậc rất dốc và phân vân làm sao mà mình có thể qua được. Sau khi tỉnh dậy, tôi hiểu rằng tôi có quá nhiều chấp trước.

Với mỗi bước đi trên con đường tu luyện, Sư phụ luôn chăm sóc tôi. Không có bất cứ lý do gì để tôi không buông bỏ hoàn toàn tất cả các chấp trước và trở thành một đệ tử tinh tấn.

Quay trở lại con đường tu luyện

Trước năm mới, tôi và một đồng tu đã tặng lịch để bàn và câu đối với những thông điệp của Pháp Luân Công ở một khu chợ địa phương và một trung tâm thương mại. Chúng tôi đưa cho mọi người mà chúng tôi gặp và chẳng hề sợ hãi.

Sau đó, phong trào khởi kiện Giang Trạch Dân lên đến cao trào. Ban đầu tôi không nhận ra tầm quan trọng của việc này và vô cùng sợ hãi. Bằng việc học Pháp, tôi dần dần loại bỏ được tâm sợ hãi và gửi đơn kiện Giang Trạch Dân lên Tòa án nhân dân tối cao và Viện kiểm sát nhân dân tối cao. Tôi cảm thấy thanh thản và nỗi sợ hãi đã biến mất không còn dấu tích.

Trong suốt 16 năm tu luyện Pháp Luân Công, tôi thường buông lơi. Tôi lo sợ và bị ràng buộc bởi rất nhiều chấp trước. Tôi đã mất phương hướng.

Từ nay trở đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để buông bỏ đi tất cả những chấp trước còn lại, và theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/16/327490.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/8/157327.html

Đăng ngày 23-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share