Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 5-4-2016] Năm nay tôi 80 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình rằng miễn là chúng ta có chính niệm mạnh, Sư phụ có thể làm bất cứ điều gì cho chúng ta.
Phủ nhận bức hại bằng chính niệm
Một học viên khác và tôi đã đi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người dân tại một siêu thị vào tháng 4 năm 2008. Chúng tôi đã bị báo cáo, bị hai viên công an bắt đi và đưa đến phòng an ninh nội địa. Một người thẩm vấn tôi rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi từ chối trả lời. Trong giờ ăn trưa, chỉ có một viên công an trẻ ở lại canh chừng tôi, và tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho anh ấy. Anh ấy hiểu và đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Anh ấy nói: “Cháu đã biết điều này khi cháu còn là sinh viên ở trường.” Tôi rất mừng cho anh ấy.
Sau khi ăn trưa, các cán bộ đã đi nghỉ. Tôi đã phát chính niệm hai tiếng rưỡi. Sau đó, một giám thị đưa tôi đến một phòng để thẩm vấn. Tôi nghĩ: “Anh ta không xứng đáng thẩm vấn tôi.” Anh ta mới chuẩn bị bắt đầu, đột nhiên tôi có triệu chứng lên cơn đau tim.
Anh ta đã lo sợ và gọi 4-5 viên cảnh sát trẻ vào. Tất cả họ đều hỏi: “Thuốc của bà ở đâu?” Tôi nói: “Kể từ khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi đã không còn phải uống thuốc nữa rồi. Anh không cần phải lo lắng. Tôi sẽ ổn hơn sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Tất cả cán bộ cảnh sát đều đến gặp tôi. Một số người hỏi: “Tại sao nó không linh nghiệm vậy?” Tôi nói: “Sao các anh không giúp tôi nhỉ, hãy niệm cùng tôi đi.” Sau đó, tất cả họ đều hô to cùng tôi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Sau khi họ hô chỉ có một lần, tôi đã ổn.
Ngay sau đó, người quản lý nơi chồng tôi làm việc tới đưa tôi về nhà. Ông ấy nói: “Chúng ta đi thôi. Chị có thể tu luyện ở nhà.” Sau khi tôi vào trong ô tô, anh ấy nói với tôi rằng các sách Đại Pháp của tôi đã bị tịch thu khi công an lục soát nhà tôi. Tôi nhất định ra khỏi xe để lấy lại những cuốn sách của mình. Anh ấy nói: “Xin chị đừng quay lại. Tôi sẽ lấy sách cho chị. Chị muốn lấy những cuốn sách nào?” Tôi nói: “Tôi muốn lấy lại bất cứ thứ gì họ đã lấy đi từ nhà tôi.” 30 phút sau, anh ấy đã mang tất cả các sách Đại Pháp của tôi trở lại.
Đóng vai chính trong phòng xét xử
Tôi bị bắt vào tháng 4 năm 2014 trong khi phát tài liệu giảng chân tướng tại một siêu thị, và bị bắt giam trong 4 giờ. Tôi có triệu chứng đau tim một lần nữa, vì thế công an đã gọi cho gia đình đến đón tôi.
Tôi lại bị bắt vào tháng 5 năm 2014, trong khi phát tài liệu Đại Pháp. Công an gọi con gái cả của tôi đến đón. Tôi bị buộc phải ký một số giấy tờ trước khi về, nhưng tôi từ chối. Họ nói: “Bà có thể viết bất cứ điều gì”, vì vậy tôi đã viết, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Không có gì sai khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi nghe nói rằng trường hợp của tôi đã được chuyển lên Viện kiểm sát vào tháng 9, và sau đó lên tòa án. Con trai tôi đã lo lắng và muốn nói chuyện với viện trưởng Viện kiểm sát, vì chồng tôi có một mối quan hệ tốt với họ trước khi ông nghỉ hưu. Tôi nói: “Không cần phải làm việc đó. Họ không có quyền quyết định. Tất cả là do Sư phụ quyết định”.
Bốn ngày trước phiên xử, một số học viên nói rằng tôi nên rời khỏi nhà để tránh phiên tòa, trong khi những người khác nói rằng tôi nên thuê một luật sư. Tôi nghĩ: “Mình không vi phạm pháp luật, vậy tại sao mình phải rời khỏi nhà chứ?” Tôi chia sẻ những suy nghĩ của mình với các đồng tu và quyết định rằng tôi cần phải đối mặt bằng chính niệm.
Vào ngày xét xử, các đồng tu đã tới tòa án trước để phát chính niệm hỗ trợ tôi. Tôi đã không sợ và phát chính niệm để diệt trừ tà ác trong các không gian khác. Tôi nghĩ: “Mình đóng vai chính ở đây.”
Phiên tòa dự kiến bắt đầu từ 2 giờ 16 phút chiều, nhưng thẩm phán và các công tố viên đến gần 3 giờ chiều mới xuất hiện. Thẩm phán đọc to một số chứng cứ ngụy tạo về hành vi sai trái. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Nó dạy mọi người trở nên tốt hơn.” Ông ta nói: “Nếu bà nghĩ rằng nó tốt, thì hãy tiếp tục tu luyện ở nhà.” Phiên tòa chỉ kéo dài mười phút, họ cho tôi về nhà sau đó mà không ra phán quyết.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ tòa án vào tháng 10, yêu cầu đến lấy một bản phán quyết. Tôi nghĩ: “Mình không nên bị động chấp nhận điều này.” Vì vậy, tôi kháng án, nhưng tòa án trung thẩm giữ nguyên bản án ban đầu. Trong quá trình này, tôi đã hướng nội và thấy rằng mình đang ôm giữ tâm oán giận đối với các viên chức công an, Viện kiểm sát và nhân viên tòa án.
Tôi chính lại ý niệm của mình và nói với các cán bộ tòa trung thẩm: “Tôi không thể ký các giấy tờ này. Đó sẽ là bằng chứng cho thấy các vị đã tham gia vào cuộc bức hại. Nó sẽ không tốt cho các vị.” Sau đó, họ đi đến nơi làm việc của con trai tôi lấy chữ ký. Tôi đã xé tờ giấy đó, và họ không bao giờ làm phiền tôi nữa.
Tôi thực sự cảm thấy rằng miễn là chúng ta có chính niệm mạnh, Sư phụ có thể làm bất cứ điều gì cho chúng ta. Giờ đây, tôi tiếp tục làm tốt ba việc mỗi ngày và giảng chân tướng để cứu nhiều người hơn.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/17/157035.html
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/4/327488.html
Đăng ngày 20-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.