Bài viết của một người thân của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-5-2016] Mẹ tôi từng là một người cứng cỏi, độc đoán và vô lý. Tôi và hai chị gái tôi đều không thích bà chút nào. Tuy nhiên, bà đã làm việc chăm chỉ và sẵn lòng giúp đỡ người khác. Dù vậy, ngay cả cha tôi cũng sợ bà và cả gia đình phải rất thận trọng khi ở nhà để không làm bà nổi giận.

Muốn trở thành một người tốt

Tôi kết hôn năm 1996, sau đó một năm, mẹ nói với tôi rằng bà đã gặp một nhóm người trong khu dân cư đang luyện một số bài công pháp. Bà nói rằng bà cũng đã học các bài tập và sau khi luyện chúng, bà có thể đi cầu thang lên căn hộ của tôi trên tầng tám mà không bị mệt. Bà đã rất ngạc nhiên.

Bà vừa nghỉ hưu và rất vui khi tìm được môn tập này. Đó là cách mà mẹ tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997.

Cha tôi nói với chúng tôi rằng mẹ đang cư xử khá tốt thông qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà khỏe mạnh và chưa từng quên nấu ăn cho ông. Ông cũng quan sát thấy mẹ tôi không còn thường xuyên nổi giận nữa. Thay vào đó, bà liên tục nói với ông rằng bà muốn trở thành một người tốt. Tuy nhiên, chúng tôi đã không thực sự xem trọng nỗ lực làm người tốt của mẹ tôi.

Cuộc đàn áp

Không lâu sau, cha tôi nói rằng mẹ lại trở nên ngoan cố. Điều chúng tôi lo lắng là cha tôi không than vãn, mà ông có vẻ khá khó chịu. Bây giờ, tôi đã có con và sống cách cha mẹ tôi khoảng gần 100 km. Cũng may là bố mẹ chồng tôi đồng ý chăm sóc cháu khi tôi đi thăm bố mẹ đẻ của mình.

Khi tôi đến, chỉ có cha tôi ở nhà. Ông nói: “Chính phủ đã cấm Pháp Luân Đại Pháp. Vì nó đã bị cấm, nên mọi người đơn giản là phải dừng tu luyện, nhưng mẹ con không nghe. Bà ấy cứ nhất quyết phải tu luyện. Nếu không từ bỏ, bà ấy có thể bị bắt!”

Tôi không quan tâm, nhưng cha tôi nói: “Con chưa từng trải qua Cách mạng Văn hóa, nên con không biết về nó.”

Tôi nói: “Bố, từ nhỏ chúng con đã biết mẹ luôn làm theo ý mình. Dù bố có cố gắng nói là vì muốn tốt cho mẹ, nhưng có lẽ mẹ sẽ không nghe. Thay vào đó, bố cần tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Nước mắt rơi trên khuôn mặt của cha tôi. Những lời tiếp theo của ông đã khiến tôi ngạc nhiên. Ông nói: “Giờ cha không có ảnh hưởng gì với bà ấy được nữa, thì cha sẽ nguyền rủa Sư phụ của bà ấy!”

Không lâu sau, cha tôi qua đời vì bị ung thư dạ dày. Tôi rất chán nản và vô cùng oán hận mẹ.

Chân tướng trong cuốn Chuyển Pháp Luân

Bốn năm sau khi cha tôi qua đời, mẹ tôi chuyển đến thành phố và sống gần nhà tôi. Một buổi sáng cuối thu, tôi đưa con gái mình đến trường. Lúc đó vẫn còn khá sớm để đến nơi làm việc, vì vậy tôi ghé qua chỗ của mẹ để giữ ấm. Khi nhìn thấy tôi, bà khuyên tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi phớt lờ bà và giả vờ xem truyền hình.

Mẹ nói với tôi rằng bà không gạt tôi đâu. Lời của bà khiến tôi chú ý, vì tôi đã nói điều tương tự với con gái mình sáng hôm đó. Tôi bảo bà nhắc lại những gì bà vừa nói. Khi đó, tôi có cảm giác rằng mình thực sự nên xem cuốn sách.

Tôi nhanh chóng đọc hết một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi bảo với chị mình rằng: “Sau khi đọc cuốn sách này, em không biết tại sao, nhưng tầm nhìn của em trở nên rất rộng mở. Nếu mẹ thực sự chiểu theo những gì cuốn sách yêu cầu, mẹ sẽ không chỉ trở thành một người tốt, mà còn có thể trở thành một vị thần!”

Chị gái tôi cười, nhưng vẫn nói chị cũng muốn đọc cuốn sách. Chị gái cả của tôi từ chối vì đó là cuốn sách từ mẹ tôi.

Nợ nghiệp quyết định vận mệnh

Có một số lời mà dì của chồng tôi từng nói luôn để lại một ấn tượng sâu sắc đối với tôi. Dì đã chăm sóc người cha già của mình, một người khó tính ở tuổi 90. Dì thường nói rằng dì chỉ chăm sóc ông vì ông là cha của dì. Tôi từng ôm giữ thái độ tương tự đối với mẹ mình.

Nhưng sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã thay đổi thái độ của mình đối với bà. Tôi nhận ra rằng mọi chuyện có thể khác so với những gì chúng ta nhận thức. Nghiệp lực luân báo và chịu khổ tiêu nghiệp đều là do vận mệnh quyết định. Vậy thì, ai quyết định vận mệnh của chúng ta? Cuốn sách đã nói rõ rằng các Đại Giác Giả – tức là, các sinh mệnh ở tầng thứ cao hơn, các vị Thần, Phật – nắm giữ.

Chỉ có các chính Thần mới có thể chỉ đạo cho cuộc sống hạnh phúc tại xã hội nhân loại. Khi đối mặt với đau khổ, nếu một người biết nhẫn và hóa giải những chướng ngại, thì đó mới thực sự là một người thông minh. Một người như vậy cũng giống như những người chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Một người như vậy sẽ được phúc báo.

Qua nguyên lý này, tôi bắt đầu nhìn mẹ mình từ một phương diện khác.

Giải cứu mẹ

Cách đây nhiều năm, tôi mong rằng qua tu luyện mẹ tôi sẽ hết đau khổ và nhận được phúc lành. Mỗi ngày kể từ năm 2005, mẹ tôi kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà khỏe mạnh, cách đây một vài năm, đôi lúc bà cũng vẫn nóng nảy. Tuy nhiên, trong những năm gần đây nhất, bà đã trở nên rất từ bi. Da của bà nhẵn mịn, mắt sáng ngời và thường thấy nụ cười trên khóe miệng bà.

Năm 2008, bà bị bắt giữ và bị đưa tới đồn cảnh sát. Chị cả của tôi tổ chức một cuộc họp gia đình. Chị nói: “Đừng sợ. Chị không nghĩ chính phủ sẽ bắt giữ một bà lão tốt bụng trong khi nhắm mắt làm ngơ với các quan chức tham nhũng. Hãy đi nói với bạn bè của chúng ta về tình trạng của mẹ, chi tiền cho những người cần được chi, đừng keo kiệt.”

Mẹ tôi bị giữ 36 giờ đồng hồ ở đồn cảnh sát. Khi bà thấy chúng tôi đang đợi bà bên ngoài cổng, tôi thoáng thấy trong mắt mẹ có một chút nước mắt.

Biết ơn Pháp Luân Đại Pháp

Hiện mẹ tôi đang sống một cuộc sống bình thường. Bà đi chợ mua sắm, nấu ăn, giặt quần áo, đọc các sách Đại Pháp, tập viết thư pháp, đi thăm hàng xóm, luyện công và dạy các cháu làm người tốt.

Đôi lúc tôi nghĩ về cha và cảm thấy tiếc rằng ông đã không sống để thấy mẹ của ngày hôm nay – một người mẹ với tính cách hoàn toàn mới mà Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho chúng tôi.

Cách đây một vài ngày, tôi đến thăm bà, để xem bà có cần các đồ nhu yếu phẩm không. Bà nói: “Con gái, hãy xem này. Con có thể giúp mẹ viết không?” Tôi cầm tờ giấy và đó chính là thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới.

Tôi nói: “Tất nhiên rồi. Thật dễ để viết một bài chia sẻ như vậy. Con không cần phải bịa ra điều gì cả và cũng không phải nói dối về bất kỳ điều gì.”

Tôi rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp vì đã ban cho chúng tôi một người mẹ đã hoàn toàn thay đổi! Tôi biết ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp, Ngài đã ban cho chúng tôi một gia đình hạnh phúc!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/11/327536.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/17/157043.html

Đăng ngày 13-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share