Bài viết của một học viên ở Đức

[MINH HUỆ 19-4-2016] Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sáu năm trước đây, tôi đã không ngừng tìm kiếm một người thầy và một pháp môn có thể chân chính giúp tôi tu luyện. Mặc dù vậy, tôi không muốn cách ly khỏi xã hội để tu luyện, bởi vì tôi tin rằng mỗi người đều có một sứ mệnh phải hoàn thành. Tôi cảm thấy mọi người còn cần đến tôi. Khi tôi bắt đầu học Đại Pháp năm 2009, tôi cảm giác sâu sắc trong tâm rằng tôi đã tìm được Sư phụ của mình. Mọi thứ dường như rất quen thuộc, và tôi có cảm giác biết ơn sâu sắc.

Khi đọc các bài Kinh văn mới của Sư phụ, tôi trở nên ý thức được trách nhiệm của mình, cũng như tầm quan trọng của việc cứu chúng sinh. Khi gặp phải nhiều can nhiễu, tôi đã lo lắng rất nhiều. Bất cứ khi nào tôi đi đến điểm giảng chân tướng để giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và phơi bày cuộc bức hại ở Trung Quốc, hoặc khi tôi muốn cứu một ai đó, tim tôi lại đập thình thịch, tôi thấy lo sợ và bủn rủn, cảm giác áp lực nặng nề đè xuống ngực. Tôi thấy thiếu tự tin và không thích bản thân mình như thế. Tôi thường ở trong trạng thái lo lắng thái quá.

Tôi cảm giác các đồng tu có thể loại bỏ vật chất xấu và thái độ tiêu cực của người đối diện khi nói chuyện với họ, trong khi tôi không thể làm được như vậy, do có sự can nhiễu kia. Mặc dù tôi đã phát chính niệm để loại bỏ tâm thái đó đi, nhưng không có thay đổi gì lớn, và tôi cảm thấy tuyệt vọng. Tôi thực sự muốn làm tốt, và tôi thường tự hỏi: “Tại sao tôi lại có trạng thái này?”, “Tại sao tôi không thể đột phá khổ nạn này?”, v.v..

Đề cao trong tu luyện trong khi quảng bá Thần Vận

Lần đầu tiên khi tôi bắt đầu tham gia quảng bá Thần Vận, tôi đã lần lượt đi thăm các gian hàng cùng với một đồng tu Trung Quốc. Một lần nữa tôi lại cảm thấy lo lắng. Tôi không biết phải nói gì với mọi người, và thậm chí còn ngại ngùng khi đi vào trong gian hàng. Thế rồi một đồng tu đẩy tôi bước qua cánh cửa của gian hàng, và sau đó tôi không còn thời gian chú ý tới trạng thái và suy nghĩ tiêu cực của mình nữa, tôi chỉ còn thời gian hành động mà không thể suy nghĩ gì khác. Vậy là sự can nhiễu đã biến mất. Tôi nhận ra rằng tôi đã quá chú ý tới bản thân vấn đề và các câu hỏi của chính mình. Điều này có nghĩa là tôi đã để tâm mình bị động, và đã đặt bản thân mình thấp hơn vấn đề phát sinh.

Chỉ sau khi tôi tìm ra được nguyên nhân căn bản của các chấp trước thì tôi mới có thể thực sự minh bạch và loại bỏ được can nhiễu này. Thông qua việc nói chuyện với mọi người để giới thiệu về Thần Vận, tôi đã nhận ra được tôi có chấp trước muốn được người khác yêu mến mình. Kể từ đó tôi đã tìm ra được nhiều chấp trước khác nữa, phần lớn chúng đều xuất phát từ tâm vị kỷ. Tôi cũng ý thức được rằng cựu thế lực đã nhìn thấy cái tâm này của tôi, chúng liền lợi dụng sơ hở này và gây cản trở tới việc cứu chúng sinh và tới việc tu luyện của tôi.

Thần Vận là một món quà quý giá và là một hạng mục đã giúp tôi đề cao trong tu luyện và đột phá các trở ngại. Năm 2015, lần đầu tiên tôi đã có thể tham gia giúp đỡ trong một gian hàng quảng bá Thần Vận. Lúc đó tôi không có máy tính bảng, cứ khi nào tôi bắt đầu nói chuyện với một khách vãng lai, thì các đồng tu lại đến và cho người đó xem video giới thiệu Thần Vận trên máy tính bảng của họ. Sau đó họ tiếp tục luôn câu chuyện đang dang dở của tôi. Điều này xảy ra liên tục và tôi bắt đầu cảm thấy không được thoải mái. Tôi có cảm giác là họ không tin rằng tôi có thể làm được tốt (sau này tôi đã nhận ra rằng đó là do tôi lo sợ mình không làm được như mong muốn của họ). Tôi còn cho rằng các đồng tu không có chính niệm, bởi vì họ cứ liên tục bình luận và nhận xét về quần áo của chúng tôi.

Một lần nọ, khi một đồng tu có kinh nghiệm lại xen ngang vào cuộc nói chuyện của tôi, tôi bỗng thấy trong lòng vô cùng nặng nề. Tôi cảm thấy tôi không có cơ hội nào để nói với mọi người về Thần Vận. Vật chất xấu trong tâm đã khiến tôi đau khổ và cảm thấy áp lực. Tôi không thể nén nổi nước mắt.

Dường như hoàn cảnh cũng thay đổi theo, các khách vãng lai có vẻ không còn thân thiện với tôi. Tôi đã phát chính niệm mà không có kết quả. Nhờ sự từ bi của các đồng tu, tôi đã hướng nội dễ dàng hơn. Tôi nhận ra rằng tôi đã quá chú tâm vào mong muốn làm thật tốt, nghĩa là tôi lại có chấp trước vào việc chứng thực bản thân. Tôi không muốn tôi bị mọi người đánh giá thấp và không muốn bị chỉ trích. Do kiêu hãnh, tôi đã không chấp nhận sự giúp đỡ của các bạn đồng tu và tự gây áp lực với chính mình để làm cho mọi thứ thật hoàn hảo.

Tôi còn phán xét các đồng tu khi họ bàn luận về quần áo, điều đó giống như thể tôi đã đặt bản thân mình cao hơn họ. Điều này cũng có nghĩa là tôi đã không phối hợp tốt. Ngay khi tôi ý thức được điều này, vật chất vị kỷ của tôi đã bị tiêu trừ, và các khách vãng lai đã không còn phản đối tôi nữa. Sau đó tôi cảm thấy năng lượng mạnh mẽ trong suốt các cuộc nói chuyện của mình, và ngày hôm đó chúng tôi đều rất thành công.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã an bài cho đoàn Thần Vận tới Bremen. Tôi có nhiều họ hàng sống ở thị trấn đó và họ đã được cứu. Bất cứ nơi đâu tôi đến, bất cứ người hữu duyên nào tôi gặp đều là do Sư phụ dẫn dắt và an bài đến từng chi tiết. Lấy một thí dụ, một lần nọ có một phụ nữ xúc động đến mức cô ấy tặng chúng tôi một cái bánh sau khi nói chuyện tại gian hàng của chúng tôi (đó là một cái bánh hình trái tim bởi vì hôm đó là ngày Valentine). Tôi ăn một ít bánh trong giờ nghỉ, người đàn ông ngồi cạnh tôi đã bắt chuyện với tôi vì nhìn thấy cái bánh đó. Thật không may lúc đó tôi không mang theo tờ giới thiệu Thần Vận nên tôi không thể hướng câu chuyện sang Thần Vận được. Tuy nhiên, trong giờ nghỉ của ngày hôm sau, tự nhiên tôi lại muốn đến một cửa hàng và tôi đã gặp lại người đàn ông kia ở đó, tôi liền đưa cho ông ấy một tờ giới thiệu. Tôi đã ngộ ra rằng mặc dù chúng ta thường cho rằng chúng ta tự nghĩ ra một ý tưởng nào đó, thực tế là nó quan trọng và phức tạp hơn nhiều. Tôi thường hay trải nghiệm những tình huống như thế, mọi người xuất hiện đúng vào lúc chúng ta muốn nói chuyện với họ, hoặc Sư phụ gửi bạn bè hay những người hữu duyên đến các cửa hàng gần gian hàng quảng bá Thần Vận của chúng tôi mặc dù trước đó họ chưa bao giờ đến đó. Điều này thật xúc động.

Để làm tốt hơn hạng mục quảng bá Thần Vận, tôi cần mua một cái máy tính bảng, nhưng tôi không biết nhiều về chúng. Tôi đăng yêu cầu của mình trên mục rao vặt. Có một người đòi 200 Euro cho một thiết bị mà tôi không thực sự thích. Tôi cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng rồi tôi tự nói với chính mình: “Chỉ là tiền, chỉ là vấn đề tiền thôi mà.” Tôi nhớ Sư phụ giảng:

“Những của cải vật chất khi sinh không mang theo đến, khi tử không mang theo đi, rất [trống rỗng] hư không. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi quyết định gọi điện cho người bán và giải thích với ông ấy về hoàn cảnh của tôi một cách trung thực và cởi mở. Cuộc điện thoại đó đã giải quyết được vấn đề ngay lập tức, người bán hàng rất dễ chịu. Tôi đã mua được một cái máy tính bảng mà tôi cần. Qua kinh nghiệm này, tôi đã ngộ ra được tầm quan trọng của việc cởi mở và chân thành ở một tầng ý nghĩa sâu hơn, và đó cũng là chìa khóa để tôi thanh trừ các vật chất vị kỷ của mình.

Vì cái tôi của mình, trong quá khứ tôi thường có những cảm xúc như sợ hãi và không kiên định. Những cảm xúc này chính là nguyên nhân tại sao tôi không muốn nói với bố mẹ về việc tôi đi trợ giúp quảng bá Thần Vận vào cuối tuần. Tôi còn nghĩ rằng để có nhiều thời gian hơn cho hạng mục quảng bá Thần Vận, tôi không thể đến thăm bố mẹ vào cuối tuần được. Sau khi tôi chia sẻ những suy nghĩ này với các đồng tu, vật chất khiến tôi sợ bị bố mẹ phản đối và hiểu nhầm đã được loại bỏ. Sau đó tôi đã đi thăm bố mẹ mình và kể cho họ nghe về mọi thứ mà tôi đang làm một cách trung thực và cởi mở mà không còn cảm giác sợ hãi nào cả.

Mọi thứ đã diễn ra trái ngược với dự đoán của tôi, tôi đã dành nhiều thời gian với bố mẹ hơn bình thường nên chúng tôi đã có nhiều cơ hội để nói chuyện về Thần Vận hơn. Cuối cùng hóa ra bố mẹ tôi đã rất ấn tượng và tự hào về tôi. Do tôi thay đổi cách tiếp cận vấn đề nên bố mẹ tôi cũng có được hiểu biết sâu sắc hơn về Thần Vận. Thậm chí mẹ tôi còn giúp tôi giới thiệu Thần Vận cho bạn bè của bà. Tôi rất muốn có thể nói chuyện trực tiếp với ông của tôi về Thần Vận, nhưng chưa có thời gian. Bỗng nhiên mẹ tôi nói rằng bà đã giới thiệu Thần Vận cho ông và bạn của ông, và họ đã mua vé rồi. Sư phụ đã ban cho gia đình chúng tôi một cơ hội quý báu để được cứu độ.

Vào một dịp khác, trong khi làm việc tại một gian hàng quảng bá Thần Vận, tôi đã có được thể ngộ sâu sắc hơn về vật chất vị kỷ. Tôi nhận ra rằng vật chất này đã khiến tôi định kỳ tìm kiếm sự khích lệ từ một đồng tu ở gian hàng của chúng tôi. Một lần nữa tôi cảm thấy áp lực trong tâm mình do chủng vật chất này gây ra. Tôi ngộ ra rằng các chấp trước và các cảm xúc giống như yêu ma hoặc biểu hiện của các vật chất, chúng cần phải được nuôi dưỡng, nếu không thì chúng sẽ chết. Khi chúng ta không ý thức được các chấp trước này, chúng có thể tác động tới hành vi của chúng ta. Tôi đã cố gắng chống lại chúng và phát chính niệm bài trừ chúng đi, một lượng lớn vật chất đã được loại bỏ.

Tình huống này đã can nhiễu tới việc cứu chúng sinh của tôi trong một thời gian dài. Chỉ sau khi tôi ngộ ra được điều này ở một tầng thâm sâu hơn và tìm ra được các chấp trước của mình, tôi mới có thể loại bỏ các vật chất này đi. Hiện tại tôi không ngừng phát chính niệm để thanh trừ vật chất vị kỷ đó. Do vậy, lời nói của tôi đã có sức mạnh hơn khi tôi nói chuyện với mọi người.

Lấy lại niềm vui tu luyện như thuở ban đầu

Đã từ lâu tôi cũng luôn tự hỏi làm thế nào tôi có thể lấy lại niềm hạnh phúc mà tôi đã trải qua khi lần đầu tiên bắt đầu tu luyện. Trong khi làm quảng bá Thần Vận, tôi thấy rằng tôi thường xuyên chịu áp lực. Tôi liên tục phải nghĩ xem tiếp theo mình cần làm gì, như thể là tôi đang theo một danh sách công việc, chỉ đi trước một bước và hiếm khi bắt kịp. Chính vì điều này, trong một thời gian khá dài tôi đã không thể tịnh tâm xuống khi luyện công và khi học Pháp. Tôi thấy tôi có các suy nghĩ như “Mình phải luyện công”, hoặc “Mình đã học Pháp rồi, bây giờ mình phải luyện công”… mà không nhận ra rằng luyện công đã trở thành hình thức. Tôi thay đổi cách suy nghĩ sang “Mình muốn luyện công.” Khi tôi nghĩ như vậy, một lần nữa tôi lại cảm thấy niềm hạnh phúc thuần tịnh và sự thần thánh thiêng liêng trong tâm tôi, giống như khi tôi mới bắt đầu tu luyện.

Tôi cũng có rất nhiều suy nghĩ can nhiễu trong khi học Pháp, thậm chí cả những ý nghĩ như: tôi có thể đọc tốt hơn những người khác… Tất nhiên tôi biết những suy nghĩ này là không đúng và tôi đã phủ nhận chúng, nhưng tôi đã không thực sự chủ động thanh trừ chúng bằng chính niệm. Tôi biết rằng có vài dạng thực thể khuấy động tôi khi tôi đang học Pháp, đẩy những suy nghĩ này đến cho tôi. Giờ đây tôi đã hiểu ra rằng tình huống này là một phần an bài của cựu thế lực, lợi dụng tâm vị kỷ của tôi như một sơ hở. Tôi ý thức được rằng cơ thể tôi là một thiên thể và tôi phải có trách nhiệm với nó. Khi tôi có những cảm giác như đau đớn, căng thẳng, áp lực, tôi liền dùng chính niệm để tập trung vào những khu vực đặc thù trong thiên thể của tôi – các thế giới, các cảnh giới, sinh mệnh, vật chất – để chính lại chúng hoặc thanh trừ chúng.

Tôi không còn chạy theo số lượng khi học Pháp nữa, thay vào đó tôi cố gắng tập trung không bị phân tâm khi học Pháp. Tôi thấy Chuyển Pháp Luân vô cùng lôi cuối và thâm sâu, tôi đã nhận được nhiều điểm hóa của Sư phụ. Những lúc tôi không thể tập trung khi luyện công, đơn giản là tôi sẽ dừng lại, thanh trừ các ý niệm can nhiễu và hướng nội cho đến khi nào tôi lại có thể tập trung được. Việc này đã giúp tôi tìm lại được cảm giác thần thánh mà tôi đã có khi mới bước vào tu luyện.

Sức mạnh ý niệm của chúng ta

Trước đây, có một đoạn thời gian mà trạng thái tu luyện của tôi không tốt lắm. Cựu thế lực đã dùi vào tâm vị kỷ của tôi và an bài cho tôi có một mối quan hệ phức tạp với một người đàn ông. Kết quả là tôi đã gặp phải rất nhiều ma nạn gây ra bởi chấp trước vào cái tình đó. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì Ngài chưa bao giờ từ bỏ tôi, Ngài đã khuyến khích tôi bằng điểm hóa:

“Con người ở trong hoàn cảnh khổ như thế này mà chưa bị mê mất, còn muốn quay trở về, do đó mọi người sẽ giúp đỡ vị ấy, giúp đỡ một cách vô điều kiện, việc gì cũng có thể giúp được.” (Chuyển Pháp Luân)
“Những Pháp thân của tôi điều gì cũng biết; chư vị nghĩ gì họ đều biết; điều gì họ cũng có thể làm được. Chư vị không tu luyện thì họ không quản chư vị; [còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã rất xúc động trước sự từ bi của Sư phụ, tôi đã ý thức được rằng tôi chưa học Pháp với tâm thuần tịnh, mà chỉ buộc bản thân học theo hình thức. Sư phụ đã giúp tôi ngộ ra sức mạnh và sự từ bi vô biên của Pháp, tôi đã ngộ được rằng các đệ tử đều có thể vượt qua được từng khổ nạn. Tôi cũng ngộ ra rằng thân thể tôi không cảm thấy thoải mái là bởi vì các ý niệm của tôi không phù hợp với Pháp.

Sư phụ giảng:

“Tư tưởng của chư vị vô luận là phù hợp với trạng thái loại sinh mệnh nào, thì loại sinh mệnh ấy lập tức khởi tác dụng.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Thể ngộ của tôi là khi tâm của chúng ta không chính, cựu thế lực sẽ dùi vào đó và gây nên các ma nạn. Tôi tin rằng chúng ta cũng tự mình chiêu mời các ma nạn đó bằng các ý niệm [không chính] của chúng ta.

Lúc đầu chúng xuất hiện như thể chỉ là một vấn đề nhỏ, như thể là một giả tướng mà chúng ta có thể thanh trừ đi một cách dễ dàng bằng cách phát chính niệm. Nhưng nếu chúng ta nhìn chúng bằng quan niệm của người thường và không ngay lập tức thanh trừ chúng đi, không thay đổi quan niệm, thế thì hoàn cảnh này và vật chất này sẽ tăng trưởng và biểu hiện ra bên ngoài. Giữ tâm không động là điều rất quan trọng. Chúng ta cần nhắc nhở bản thân rằng dù bất cứ điều gì xảy ra, dù người khác hành động như thế nào, thì chúng ta cũng chỉ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn và mục tiêu là trở thành một sinh mệnh “vị tha”. Trong đoạn thời gian khó khăn đó tôi thường tự nhắc nhở bản thân về điều này bằng cách đọc thuộc đoạn Pháp của Sư phụ:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)

Minh bạch được nguyên lý này, tôi đã vượt qua được khổ nạn, là một khảo nghiệm về sinh tử đối với tôi. Tôi coi đó là một cơ hội để đề cao trong tu luyện và buông bỏ hơn nữa tâm vị kỷ và các chấp trước vào tình.

Sư phụ giảng:

“Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Chuyển Pháp Luân)

Từ bi

Từ bi là một trạng thái thần thánh. Là một học viên, tôi muốn luôn luôn nghĩ cho người khác trước và cân nhắc xem điều gì là tốt nhất cho mọi người. Chúng ta cần từ bi với người khác. Chúng ta không nên có suy nghĩ xấu về người khác, cũng không nên đánh giá ai. Chúng ta chỉ nên chia sẻ với họ một cách từ bi về các chấp trước của họ mà chúng ta nhìn thấy. Tất cả chúng ta đều được chọn là đệ tử Đại Pháp của Sư phụ. Trong môi trường này, trong quá trình chuyển sinh chúng ta đã hình thành rất nhiều chấp trước. Để trở về, chúng ta cần phải buông bỏ mọi thứ. Trong quá trình này chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, thức tỉnh lẫn nhau, và ủng hộ lẫn nhau.

Sư phụ giảng:

“Tất nhiên sự việc chưa hết, sự việc Chính Pháp còn chưa kết thúc, đối với mọi người mà xét đều vẫn còn có cơ hội làm lại cho tốt. Chính là, chỉ cần một ngày mà bức hại chưa kết thúc, thì ngày ấy vẫn còn cơ hội. Hãy tận dụng cho tốt, thực hiện tốt hơn nữa, quay trở lại mau lẹ hơn nữa, đừng phạm sai lầm nữa. Chớ nên giữ gánh nặng trên lưng ấy [chỉ vì sai lầm trong quá khứ], làm sai rồi thì chư vị cần làm tốt hơn. Sự việc trước đây có sao thì cũng không nhớ đến nữa, cần nghĩ đến là từ nay về sau làm sao cho tốt, thật sự có trách nhiệm với bản thân mình và chúng sinh.” (Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ)

Tôi ý thức được rằng chúng ta cần phải cứu càng nhiều chúng sinh càng tốt. Tôi đã nhiều lần mơ thấy cùng một giấc mơ rằng có một trận lụt lớn trên toàn nước Đức. Đó là một cảnh tượng thực sự kinh hoàng, có rất nhiều chúng sinh đã bị hủy. Chúng ta không nên nản lòng bởi vì kết thúc đã gần kề, mà chúng ta cần coi đó như một động lực để càng tinh tấn hơn.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh tấn yếu chỉ II)

Trên đây là một số thể ngộ của tôi trong tầng thứ sở tại.

Con xin tạ ơn Sư phụ vì sự từ bi vô lượng của Ngài. Tôi xin cảm ơn các bạn đồng tu đã giúp đỡ trong giai đoạn đặc biệt này mà chúng ta đã cùng chờ đợi [từ đời đời kiếp kiếp].


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/19/156343.html

Đăng ngày 15-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share