Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-4-2016] Tháng 4 năm 1999, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng chỉ sau đó vài tháng cuộc bức hại đã bắt đầu, thậm chí còn bắt đầu trước khi tôi có cơ hội để thực sự hiểu ra tu luyện là gì.
Mặc dù tôi chưa từng từ bỏ tu luyện Đại Pháp, nhưng thiếu sót về nhận thức Pháp lý của tôi đã dẫn đến khảo nghiệm nghiệp bệnh nghiêm trọng. Tháng 5 năm 2005, tôi được chẩn đoán bị ung thư vú và các bác sĩ dự đoán rằng tôi có thể không sống được quá ba năm.
Tôi dần dần ngộ ra sau khi phẫu thuật cắt bỏ bên ngực bị u xơ. Tôi hiểu rằng mình phải hành xử như một người tu luyện chân chính để vượt qua khảo nghiệm này. Tôi vứt bỏ tất cả các loại thuốc và hóa trị, và tôi đã hồi phục chỉ sau vài tháng.
Đã 11 năm trôi qua, bây giờ tôi vô cùng khỏe mạnh.
Kiên định tuân theo Pháp Luân Đại Pháp
Lần đầu tiên tôi xuất hiện các triệu chứng của bệnh ung thư vú là vào tháng 5 năm 2005. Bởi vì tôi không hoàn toàn nhận thức được Pháp Luân Đại Pháp là gì, nên tôi đã nghĩ nếu tôi phát chính niệm, bệnh tật sẽ khỏi. Tất nhiên, điều đó không có tác dụng.
Tôi nhập viện và làm phẫu thuật. Sau đó tôi vô cùng hối hận về việc đó, nhưng tôi không biết là tại sao. Chồng tôi nghĩ tôi bị bệnh ung thư là do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hỏi tôi rằng: “Bà sẽ tiếp tục tu luyện phải không?”
Tôi nói với ông ấy: “Phải, tôi sẽ tiếp tục tu luyện.”
Ông ấy tức giận. Sau khi ra viện về nhà, ông ấy ép tôi phải lựa chọn giữa Pháp Luân Đại Pháp và gia đình.
Tôi nói: “Điều ấy không cần thiết. Tôi chọn cả hai.”
Ông ấy tiếp tục phản đối.
“Nếu ông ép buộc tôi, tôi sẽ chọn Pháp Luân Đại Pháp.”
Ông ấy tức giận và nói với con trai: “Con à, hãy nghe những gì mẹ con vừa nói. Bà ấy coi Pháp Luân Đại Pháp còn quan trọng hơn chúng ta.”
“Câu hỏi của ông không có ý nghĩa gì cả. Tôi chắc chắn coi trọng cả hai.”
Ông ấy không bao giờ nói về vấn đề này lần nào nữa.
Đối đãi với bản thân như một người tu luyện chân chính
Trước khi tôi xuất viện, bác sĩ bảo tôi không được mang vác vật nặng, để cơ thể tôi hồi phục nhanh hơn. Lúc đó, mẹ tôi đang chăm sóc tôi, mặc dù bà đã gần 70 tuổi.
Chúng tôi sống trong một căn hộ nhỏ, máy giặt đặt trong nhà bếp. Bởi vì đường ống máy giặt không đủ dài, nên chúng tôi phải dùng một cái xô để đựng nước xả từ máy giặt, rồi đổ vào nhà vệ sinh.
Tôi không thể chịu được khi chứng kiến mẹ tôi làm việc nặng nhọc ấy, nên đã nghĩ tôi phải làm việc đó thay mẹ. Cùng lúc đó, tôi nhớ lại lời bác sĩ nói. Tôi đấu tranh tư tưởng và sau đó quyết định: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không giống như người thường – tôi phải hành xử như một người chân tu.”
Vì vậy, tôi đã xách xô nước nặng đó. Tôi nhắc nhở bản thân cần chiểu theo Đại Pháp và mọi thứ sẽ tốt đẹp. Tôi tiếp tục hồi phục rất nhanh.
Tôi tiếp tục hóa trị. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Sao tôi lại có thể để những thứ hóa chất kia làm ô nhiễm cơ thể mình được?
Điều này khiến gia đình tôi khó hiểu. Sau lần hóa trị đầu tiên, nhiều tế bào máu trắng trong cơ thể tôi bị tiêu diệt, hệ thống miễn dịch của tôi yếu dần và tóc tôi bị rụng.
Tôi quyết định ngừng hóa trị. Bác sĩ nói rằng tôi không trân quý tính mệnh mình. Chồng và em rể thúc giục tôi phải thực hiện thêm hai lần hóa trị nữa theo lời bác sĩ.
Tôi vô cùng kiên quyết: “Tôi sẽ không làm [hóa trị] nữa. Tôi sẽ làm một người chân tu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Học cách hướng nội
Một ngày, tôi đi mua rau. Tôi cảm thấy mệt và thậm chí không thể nhấc nửa cân rau. Tôi biết rằng mình đã làm gì đó không đúng và hướng nội.
Tôi thành tâm nói với Sư phụ: “Con đã làm việc không đúng. Hôm nay trong lúc nói chuyện với một học viên lớn tuổi hơn, con đã không nói chuyện lịch sự. Con đã sai.”
Ngay lập tức, tôi cảm thấy khá hơn nhiều. Đây là một trải nghiệm thật tuyệt vời: “Hướng nội đúng là pháp bảo!”
Đó là lần đầu tiên tôi thực sự học được rằng hướng nội là gì và hướng nội như thế nào. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thực sự nhận ra rằng tu luyện là gì như lời Sư phụ giảng:
“Tu luyện là nghiêm túc.” ( Minh thị, Tinh tấn yếu chỉ)
Sau ca phẫu thuật lần thứ nhất vào tháng 5 năm 2005, bác sĩ nói mỗi ngày tôi phải duỗi thẳng cánh tay dựa vào tường, bởi vì một bên ngực của tôi cùng với phần cơ dưới nách đã hoàn toàn bị cắt bỏ. Chỉ còn lại da và xương. Tôi phải sử dụng một chiếc khăn để bịt phần da lại cho tới khi nó lành.
Sau khi vết thương lành lại, tôi không thể nhấc cánh tay lên được. Hàng ngày tôi đều phải duỗi thẳng cánh tay. Điều ấy khiến tôi rất đau đớn và gần như không thể luyện công được.
Tôi tự nhủ rằng dù có vấn đề gì đi nữa, tôi vẫn phải luyện công. Khi tôi luyện bài công pháp số hai yêu cầu đưa hai tay qua đầu, tôi phải dùng một cánh tay để giữ cánh tay còn lại. Ba ngày sau, tôi có thể tập bài công pháp số hai mà không xảy ra vấn đề gì. Tôi vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt. Tôi biết rằng tất cả những điều Sư phụ nói là chuẩn xác và tôi nên tu luyện tinh tấn hơn.
Tôi cũng nhận ra lý do tại sao tôi mắc bệnh ung thư vú – tôi đã không trân quý Đại Pháp và chân tu.
Đức tin kiên định vào Pháp Luân Đại Pháp
Tháng 10 năm 2005, trong lần kiểm tra sức khỏe hàng năm của tôi, bác sĩ đã nói: “Bên ngực còn lại của chị cũng bị ung thư, và phải loại bỏ càng sớm càng tốt.”
Năm tháng trước đó, tôi bắt đầu nhận thức tốt hơn về Pháp Luân Đại Pháp. “Lần này tôi sẽ không lặp lại sai lầm như lần trước nữa. Tôi là một người chân tu. Tôi không thể bị những triệu chứng đó đánh lừa.” Và trên thực tế, không có chuyện gì xảy ra.
Một khoảng thời gian sau, một khối u lớn xuất hiện trên cổ của tôi. Tôi biết đó chính là an bài của cựu thế lực, và tôi nên hoàn toàn phủ nhận nó.
Em dâu tôi nhận ra nó. Em nói: “Có một khối u lớn ở trên cổ của chị!”
Tôi chỉ đáp: “Đừng lo lắng. Không có vấn đề gì đâu.”
Một thời gian sau tôi tới bệnh viện để gặp một người thân và tình cờ gặp lại em dâu tôi. Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Khối u đâu rồi? Em thấy là nó đã biến mất và chị không dùng bất kỳ loại thuốc nào. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tất nhiên chị đã không dùng loại thuốc nào. Tất cả những gì chị đã làm là học Pháp và luyện công.”
Cô ấy vô cùng sửng sốt.
Nhìn lại những ngày tháng đó, tôi nhận thấy thật không dễ dàng chút nào. Tôi đã từng tuyệt vọng và đôi khi còn chịu áp lực rất lớn. Bất cứ khi nào tôi nhìn hay chạm vào khối u ấy, tôi lại tự khích lệ mình rằng: “Đừng lo lắng, mình đang tiêu nghiệp. Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.”
Một ngày khi đang tắm, tôi nhìn khối u và cảm thấy tôi không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng tôi tự nhủ: “Mình là một học viên Đại Pháp. Hãy kiên trì, đừng từ bỏ. Cuối cùng mình sẽ vượt qua thử thách này.”
Đã 11 năm trôi qua kể từ khi bác sĩ nói rằng tôi không thể sống qua ba năm vào năm 2005. Bây giờ tôi vô cùng khỏe mạnh và tất cả bệnh tật đều khỏi. Mỗi ngày tôi học Pháp cùng các đồng tu và giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/3/326096.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/12/156248.html
Đăng ngày 13-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.