Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-3-2016] Tôi đã trải qua một sự cải biến kỳ diệu sau khi đệ đơn kiện cựu độc tài Giang Trạch Dân, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình với những người có thể chưa quyết định hoặc chưa đệ đơn kiện.

Miễn cưỡng đệ đơn kiện

Tháng 6 năm 2015, một học viên đã hỏi tôi rằng có phải tôi định đệ đơn kiện Giang Trạch Dân không. Tôi nói rằng tôi chưa nghĩ về điều này, ngoài ra tôi cũng không biết thực hiện việc đó như thế nào. Cô ấy đề nghị tôi nên viết trước một bản và cô ấy có thể chỉnh sửa nó giúp tôi. Tôi bận rộn với nhiều việc khác nên đã bảo cô ấy rằng khoảng thời gian này tôi chưa viết được.

Cô ấy nói rằng Chính Pháp đã tiến tới giai đoạn mà các học viên chân chính nên kiện Giang Trạch Dân. Tôi không hứa hẹn và đã né tránh chủ đề này. Trước khi rời đi, cô ấy bảo tôi cân nhắc lời đề nghị của cô và rằng cô luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi.

Sau khi cô ấy rời đi, tôi cảm thấy sợ hãi. Thực ra tôi đã ở trong trạng thái sợ hãi một thời gian. Tôi sợ nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại cũng như khuyên họ thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng khá dè dặt khi sử dụng tiền có ghi thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp ở chợ. Chủ yếu là tôi lo lắng rằng làm những việc này sẽ phá vỡ cuộc sống yên bình của mình.

Tuy nhiên, tôi đã suy nghĩ trên bề mặt rằng mình học Pháp tốt, luyện công, nói với mọi người về Đại Pháp và phát chính niệm. Vậy thì tại sao tôi có thể ở trong trạng thái tu luyện kém như vậy được?

Thiên mục của tôi được khai mở và Sư phụ thường chỉ ra cho tôi rất nhiều điều. Do đó, tôi đã xin Sư phụ giúp. Lần này, không có bất kỳ sự điểm hoá nào từ Sư phụ, vậy nên tôi đã quên vụ kiện và nghĩ rằng tôi sẽ đợi Sư phụ giúp mình ngộ.

Nghiệp bệnh tấn công đột ngột

Một ngày cuối tuần, tôi ăn trưa cùng con trai, con dâu và cháu của mình. Giữa bữa cơm, tôi [đột nhiên] ngã quỵ xuống đất và bất tỉnh. Tôi đã tỉnh dậy sau một ngày được chăm sóc đặc biệt. Tôi hỏi con trai về chuyện đã xảy ra. Cháu nói rằng tôi bị đau tim và đã ngã quỵ xuống.

Tôi nói: “Mẹ không ốm và không có bị bệnh tim. Mẹ muốn ra viện và về nhà.”

Gia đình tôi và bác sĩ không đồng ý và đã từ chối để tôi xuất viện. Con trai và con dâu của tôi nói rằng chúng sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để phẫu thuật cho tôi.

Tôi nói: “Mẹ biết con là một đứa con hiếu thảo. Bệnh của mẹ chỉ là giả tướng và Sư phụ đang chăm sóc mẹ. Mẹ sẽ ra viện!” Tôi đã ký một số giấy tờ y tế và được xuất viện.

Hoang mang

Con trai và con dâu tôi đã lo lắng và không muốn để tôi ở lại mà không có ai chăm sóc. Tôi bảo chúng hãy tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình, tôi cũng nói rằng tôi muốn học các sách của Pháp Luân Đại Pháp và luyện công. Chúng nói một số điều bất kính về Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã yêu cầu chúng dừng lại. Chúng cảm thấy hoài nghi về môn tu luyện, nhưng tôi không biết làm thế nào để giải thích những điều này cho chúng.

Trên thực tế, bản thân tôi khá hoang mang. Tôi biết Sư phụ đã luôn bảo hộ mình suốt 20 năm qua, nhưng sau đó tôi cảm thấy Ngài không chăm sóc cho tôi nữa; nếu không, tôi sẽ không có triệu chứng của một cơn đau tim. Tôi đã hy vọng rằng Sư phụ sẽ điểm hoá cho mình, nhưng vào đúng thời điểm đó Ngài đã không làm vậy.

“Sư phụ không muốn bỏ lại phía sau bất kỳ học viên nào”

Một học viên đã đến thăm tôi. Tôi khóc và nói với cô ấy rằng tôi đã suýt chết. Khi tiếp tục chia sẻ, tôi đã nói một số lời bất kính về Sư phụ và Đại Pháp. Học viên ấy đã ngăn tôi lại.

Cô ấy nói: “Bà cần tu chính bản thân mình chứ đừng cầu Sư phụ tu cho bà. Sao bà lại có thể đổ lỗi cho Sư phụ về vấn đề của mình? Bà còn nhớ những gì Sư phụ đã giảng trong ‘Giảng Pháp tại Pháp hôi New York 2015’ về việc kiện Giang Trạch Dân không? Đây là một vấn đề quan trọng như vậy, thế mà bà lại tránh né việc đó là sao? Cựu thế lực đã nhìn thấy sơ hở trong tu luyện của bà. Do đó, họ muốn lấy mạng của bà. Sư phụ không muốn bỏ lại phía sau bất cứ học viên nào. Tôi nghĩ tốt hơn là bà nên làm theo những lời dạy của Sư phụ.”

Cuối cùng, tôi đã hiểu rằng tu luyện là cực kỳ nghiêm túc và việc kiện Giang Trạch Dân cũng cũng rất quan trọng. Tôi ngắt lời cô ấy: “Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Đại Pháp và phải bị đưa ra công lý!” Tôi nắm lấy tay cô và khóc: “Tôi rất xấu hổ về bản thân mình, tôi đã khiến Sư phụ thất vọng!”

Cô ấy nói: “Lúc cuộc đàn áp bắt đầu bà đã rất kiên định. Bà đã đến thành phố và các cơ quan chính quyền tỉnh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Đại Pháp. Bà đã đến quảng trường Thiên An Môn để duy hộ Đại Pháp. Bà đã mang và phân phát các túi tài liệu Đại Pháp. Cảnh sát đã lục soát nhà bà và lấy đi cuốn sách Chuyển Pháp Luân và bà đã giành lại sách từ tay họ.[Lúc ấy] chính niệm của bà rất mạnh mẽ. Bà đã không sợ bất cứ điều gì.”

Tôi rất biết ơn sự thẳng thắn của học viên ấy và tôi đã thêm thể ngộ sâu sắc hơn về lời giảng của Sư phụ về

“tu luyện như thuở đầu, thì tất thành” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới[2014])

Tôi đã dành ba ngày để viết một đơn kiện và học viên đó đã sửa nó cho tôi. Tôi đã gửi đơn khiếu nại đến Viện kiểm sát Nhân dân tối cao Trung Quốc trong vòng 10 ngày và đã nhận được xác nhận.

Giấc mơ lạ thường

Một điều kỳ diệu đã xảy ra sau khi tôi hoàn thành bản thảo đầu tiên. Tôi đã hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và ngả lưng. Trước mặt tôi xuất hiện một máy ghi điện tim được nối với cơ thể của tôi bằng một sợi dây.

Màn hình hiển thị một khối vật chất màu đen nhớp nháp trông giống tim của tôi. Nó dần dần chuyển từ màu đen sang màu đỏ và trở nên sáng hơn, các mạch máu cũng bắt đầu xuất hiện. Ban đầu chúng ngoằn ngoèo và biến dạng, sau rồi trở nên thẳng. Chúng màu trắng, rồi dần chuyển sang màu sáng bóng và mờ. Tôi mở mắt ra để nhìn cho rõ hơn, nhưng cảnh tượng đó đã biến mất.

Khi nhận ra điều gì đang xảy ra, tôi cảm thấy rất thoải mái và như được trẻ lại. Nếu không nhờ sự cứu độ từ bi của Sư phụ, có lẽ tôi đã xuống địa ngục. Hẳn Sư phụ đã phải lo lắng quá nhiều! Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của tôi.

Khi tôi hoàn thành việc gửi đơn kiện, sau khi phát chính niệm xong, tôi đã nhìn thấy một cụ bà đang ngồi xe lăn. Một ông lão đẩy chiếc xe lăn về phía tôi. Cả chân và bàn chân bên trái của bà lão bị uốn cong ra phía ngoài và bà vô cùng đau đớn.

Tôi thử kéo thẳng chân cho bà ấy, bà ấy đã hét lên: “Đó không phải là việc của bà. Hãy để tôi yên!” Tôi đã định rời đi vì bà ấy không biết cảm kích trước sự giúp đỡ của tôi. Sau đó, chân và bàn chân của bà ấy bị vặn một cách đau đớn, vì vậy tôi đã kéo chúng thẳng lại một lần nữa. Ông lão đẩy tôi ra và quát: “Đi đi. Có ai cần bà giúp đỡ đâu. Hãy để tâm lo chuyện của mình đi.”

Tôi không cảm thấy bực bội, vì bà ấy đang rất đau đớn. Tôi đã kéo thẳng chân của bà một lần nữa trước khi họ biến mất.

Tôi cũng đã bị đau nhói ở chân trong nhiều năm qua và tôi không thể chịu đựng được mỗi khi cơn đau tới. Tuy nhiên khi tôi dứng dậy đi vào nhà tắm, chân và bàn chân của tôi không còn bị đau nữa. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cơn đau của tôi đã giảm nhiều và hiếm khi xuất hiện. Nhưng, lần này, Sư phụ đã [giúp tôi] loại bỏ tận gốc cơn đau đó. Tôi nhận ra cụ bà [trong giấc mơ đó] chính là bản thân tôi trước kia. Khi tôi nhận ra sai lầm của mình và chính lại bản thân, Sư phụ mới có thể giúp tôi.

Chỉ khi tôi lấy khổ làm vui, ngôi nhà của tôi bỗng nhiên biến thành một nơi lộng lẫy, nguy nga và rực rỡ, ở đó có các thiên nữ bay múa trên không trung. Khi tôi thưởng thức cảnh tượng này, con dâu tôi bước vào phòng. Tôi bảo cháu xem cảnh tượng đó, nhưng mọi thứ đã trở lại bình thường và con tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tận sâu trong tâm mình con vô cùng cảm tạ Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/26/325838.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/4/156153.html

Đăng ngày 26-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share