Bài viết của một học viên tại Bắc Kinh

[MINH HUỆ 10-02-2016]

Mặc dù tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần 20 năm trước nhưng đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ tu luyện. Từng bước, từng bước, tôi đã buông bỏ được rất nhiều chấp trước và được ma luyện để thành thục hơn.

Tôi muốn chia sẻ về việc tôi đã gặp phải hai khổ nạn lớn như thế nào và sự việc đó đã giúp tôi loại bỏ tâm sợ cô đơn và không dám gánh vác trách nhiệm ra sao. Sự việc này xảy ra trong thời gian tôi vận hành một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng.

Vượt qua tâm tật đố với đồng tu

Điểm sản xuất tài liệu bắt đầu hoạt động vào tháng 3 năm 2014. Vào tháng 7 năm đó, đồng tu đảm nhận công việc cùng tôi đột ngột rời đi. Tôi rất sợ hãi và cảm thấy cô đơn. Khi đứng ở đó, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi giống như một chủng vật chất gắn liền với tôi. Tôi nghĩ: “Mình không thể để nó thao túng được, nó chẳng là gì cả. Mình phải tiếp tục và hoàn thành sứ mệnh của mình bất kể chuyện gì xảy ra.”

Sau đó lời giảng của Sư phụ đã hiện lên trong tâm trí tôi: “Chỉ cần chư vị tu luyện, tôi ở ngay bên cạnh chư vị ” (“Giảng Pháp ở New York“ trong loạt Bài giảng ở Mỹ quốc)

Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm mình rằng, “Con biết Ngài luôn ở bên con nên con không sợ hãi gì. Không điều gì có thể làm hại con được. Đây là nơi mà con nên giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Con sẽ tiếp tục!”

Sau này, bất cứ khi nào tôi ngồi trước máy tính, tôi đều giữ vững một niệm: “Mình phải in ra những tài liệu tốt nhất để cứu độ chúng sinh bằng tâm thái thuần tịnh nhất.”

Điều phối viên tại điểm sản xuất của chúng tôi nói rằng bạn đồng tu cũ của tôi, cô Feng, có năng lực và can đảm hơn tôi. Một vài học viên khác nói rằng họ đồng ý với quan điểm của cô ấy. Những việc tương tự như vậy diễn ra liên tục và lần nào tôi cũng thấy không vui. Tuy nhiên, tôi đã không coi chúng như những cơ hội để loại bỏ các quan niệm người thường của mình! Tôi tự nhủ rằng mình cần phải đối mặt với thực tế rằng mình có tâm tật đố và mình phải buông bỏ tâm chấp trước đó. Tôi nhắc lại nhiều lần rằng: “Cô Feng thật sự tốt hơn mình” để cố gắng chặn đứng những niệm đầu bất hảo và tâm tật đố.

Trong những ngày đó tôi làm việc sản xuất tài liệu Pháp Luân Công toàn thời gian và trong tâm ngập tràn một cảm giác sợ cô đơn. Đó là một cảm giác thật khủng khiếp!

Có một đồng tu tạm thời giúp tôi sản xuất tài liệu. Nhưng một ngày cô ấy nói với tôi rằng cô ấy chuẩn bị phải đi công tác. Điều này thậm chí còn khiến tôi sợ hãi, lo lắng và áp lực hơn.

Cùng lúc đó, cô Feng đã viết thư cho tôi gợi ý rằng tôi nên mua một loại keo dán tốt hơn để tôi có thể đóng tài liệu mà không làm hỏng dụng cụ. Tuy nhiên tôi vẫn khó chịu với sự ra đi của cô ấy và đã từ chối nghe theo lời khuyên của cô ấy.

Một ngày tâm tôi trống rỗng và tôi không thể làm bất cứ việc gì. Tôi cảm thấy quá mệt đến mức không thể học được Pháp. Tôi biết những cảm xúc và niệm đầu bất hảo xuất hiện là để hành hạ tôi nhưng tôi không thể loại bỏ được chúng. Tôi nhẩm đi nhẩm lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cho đến khi tôi cảm thấy buồn ngủ.

Ngày hôm sau khi điều phối viên đến để lấy tài liệu mới, tôi đã kể cho cô ấy nghe về tâm sợ hãi, tâm oán hận và tâm tật đố của tôi. Tôi cảm thấy khá hơn khi kể ra chuyện đó nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Tôi tự nhủ: “Mình là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí và mình sẽ mãi là đệ tử của Ngài.” Tôi thậm chí còn hét to lên để cố gắng giải thể những niệm đầu bất hảo.

Ngày hôm sau điều phối viên lại đến và hỏi tình hình của tôi thế nào. Tôi kể với cô ấy rằng tôi đã khá hơn và tôi cảm thấy giống như mình vừa trải qua một trận ốm rất nghiêm trọng nhưng bây giờ tôi đã bình phục. Dường như Sư phụ đã bỏ đi rất nhiều vật chất xấu cho tôi.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!”

Sau khi chia sẻ với điều phối viên, tôi không còn oán hận cô Feng nữa. Tôi nghĩ rằng nếu tôi tiếp tục oán hận cô ấy, nó cũng giống như là oán hận Sư phụ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cho cô ấy rời đi bởi vì cô ấy có một sứ mệnh quan trọng hơn ở một nơi nào đó. Đột nhiên, tâm tật đố ẩn sâu bên trong tôi với cô Feng đã hoàn toàn biến mất.

Làm việc với tư cách một điều phối viên

Thật đáng buồn, người điều phối ở điểm sản xuất của chúng tôi đã bị bắt vào năm nay. Tôi đã sợ hãi và cảm thấy rất lo lắng. Mỗi ngày tôi đều vào trang web Minh Huệ để theo dõi các tin tức về cô ấy. Vài ngày trôi qua mà không có tin tức gì về tung tích hay tình trạng của cô ấy, không ai biết bất cứ thông tin gì về cô ấy cả.

Sau đó những công việc của người điều phối đã chuyển sang cho tôi. Hàng tuần tôi phải sản xuất và đóng gói tài liệu giảng chân tướng. Tôi cũng phải điều phối với các học viên khác xem họ phải mua bao nhiêu giấy in và các vật liệu khác để làm đĩa và các tờ rơi.

Một nhiệm vụ khác là tôi phải tải danh sách của những người đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên thời báo Đại Kỷ Nguyên. Tôi cũng phải in các thông điệp về Pháp Luân Công lên tiền giấy và hoàn thành những trách nhiệm khác của một điều phối viên.

Không lâu sau tôi đã bị lâm vào thế bí! Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi và hy vọng rằng người điều phối sẽ được thả và nhanh chóng quay trở về. Khi hướng nội, tôi phát hiện ra rằng tôi thật sự muốn trốn tránh trách nhiệm. Tôi không muốn gánh vác nhiều công việc và tôi đã không làm hết sức mình. Tôi cảm thấy đầu não của mình thật bấn loạn! Tôi nghĩ “Có lẽ mình không hợp với công việc này.”

Tuy nhiên sau đó tôi lại tự nhủ, thậm chí nếu mình không đủ tốt để làm một điều phối viên, dù thế nào mình vẫn phải làm công việc đó. Tôi đã điều chỉnh tâm thái của mình để bước đi trên chính lộ mà Sư phụ đã an bài. Với sự bảo hộ và dẫn dắt của Sư phụ, các chấp trước của tôi đã được loại bỏ.

Vài tháng trôi qua, công việc điều phối của tôi đã bắt đầu trôi chảy. Tôi đi giao tài liệu một hoặc hai tuần một lần. Tôi dùng một chiếc vali để đi giao hoặc vác chúng trên vai. Tôi làm việc rất chăm chỉ và cả lưng và ngực của tôi đều bị đau. Tôi nghĩ đó là do việc tôi phải đi giao một lượng tài liệu rất lớn.

Sư phụ giảng:

“Một đệ tử Đại Pháp, nếu chính niệm của chư vị mạnh phi thường, sức mạnh có thể xẻ núi, một niệm là làm xong.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp”)

Tôi nhận ra rằng quan niệm về phản ứng trên thân thể chỉ là quan niệm của người thường và chính điều đó đã ngăn trở tôi. Tôi biết mình phải thay đổi quan niệm này và chỉ nghĩ đến con đường tu luyện của mình mà thôi.

Tôi phải leo từ tầng một lên tầng 6 với hơn 1000 đĩa DVD trên lưng. Mặc dù tôi không thể đứng thẳng lưng và chân tôi run lên vì mỏi, tôi vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi phân phát chúng!

Niệm đầu này thường xuyên xuất hiện trong tôi: “Mình thật may mắn khi tìm được Sư phụ và Pháp tốt như vậy. Mình không thể để lỡ mất cơ hội chỉ có một lần trong đời này được. Hãy tu luyện cho tốt. Hãy biết trân quý và đừng phí hoài cơ hội này!”


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/10/323844.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/5/155797.html

Đăng ngày 24-4-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share