Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-1-2016] Tôi ngồi trong buồng giam lắng nghe một nữ tử tù thuật lại câu chuyện của cô. Cô tên là Tống Giai. Cô có một cậu con trai tám tuổi, bằng tuổi con trai tôi.

Cô kể rằng chồng cô đã ngoại tình, ly dị cô, và kết hôn với một phụ nữ khác. Quá thù hận, cô và cháu trai của mình đã đột nhập vào nhà họ, giết người phụ nữ kia và mẹ của cô ấy, bóp cổ em bé sáu tháng tuổi của họ đến chết và bỏ thi thể vào một chiếc tủ quần áo.

Tống Giai ngồi đó với đôi tay bị còng và chân bị cùm, bình tĩnh kể lại câu chuyện của mình. Trên mặt không chút nào tỏ ra hối hận. Cô nói khi cô nhấc đứa bé lên, đứa bé thậm chí còn mỉm cười với cô. Tôi đã nhìn chằm chằm vào mặt cô và tóc gáy dựng lên trong nỗi kinh hoàng. Tôi tự nhủ: “Mình có thể đã như vậy.” Tối hôm đó trong khi nằm trên giường tôi đã không thể ngừng khóc. Tôi thì thầm trong tâm: “Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Sư phụ; cảm tạ Sư phụ!”

Pháp Luân Đại Pháp đã cứu chồng tôi

Tôi đã kết hôn với chồng tôi vì anh ấy là một người đàn ông trung thực. Hồi mới cưới, cả hai chúng tôi đều không có việc làm, nhưng chúng tôi rất hòa thuận. Tôi bắt đầu bán rau trong một chợ nông sản để kiếm tiền. Sau đó, anh ấy cũng đã kiếm được việc làm. Tôi yêu anh bằng cả trái tim, luôn để dành thức ăn ngon, mua quần áo đẹp cho anh và chi tiêu rất ít cho bản thân. Tôi lo lắng mỗi khi anh đi làm về muộn. Mọi thứ cứ thế diễn ra rất tốt đẹp. Chúng tôi có một cậu con trai và cuộc sống cũng đã cải thiện.

Rồi một ngày kia anh bảo với tôi rằng anh đang ngoại tình với một người mà anh gặp khi cùng sếp của anh đến một quán bar karaoke. Chuyện này đã diễn ra được một thời gian.

Thế giới của tôi sụp đổ và tôi không còn muốn sống nữa.

Anh nói anh sẽ chấm dứt mối tình này, nhưng thay vào đó anh thậm chí còn ngủ ở ngoài nhiều hơn. Một ngày nọ anh về nhà, đi thẳng vào giường và lăn ra ngủ. Lúc ấy cơn giận đã xâm chiếm lấy tôi, tôi nghĩ đến việc sẽ chặt đầu anh bằng một chiếc rìu.

Trong bếp có một chiếc rìu và nó chỉ cách chỗ tôi đứng vài bước. Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi tôi với lấy cái rìu, lúc đó tôi nghe thấy giọng của Sư phụ vang lên trong đầu của mình:

“…đối với người luyện công mà nói, yêu cầu của chúng tôi rất nghiêm khắc: người luyện công không được sát sinh.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bỗng sực tỉnh, toàn thân vô lực. Tôi biết rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi không thể sát sinh. Dần dần tôi đã vứt bỏ được suy nghĩ sát hại anh ấy khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân.

Bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Năm 2000, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt và giam giữ tại Trại tạm giam huyện Y Lan. Tôi được bảo rằng cả chồng tôi và sếp của anh cũng sẽ bị liên lụy nếu tôi không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi không thể từ bỏ đức tin của mình, nhưng tôi không muốn liên lụy đến chồng và người khác ở nơi anh làm việc. Cuối cùng, tôi đã ký đơn ly dị trong trại tạm giam. Tôi đã mất gia đình, thứ mà tôi muốn bảo vệ nhất. Tôi nhớ lại cảnh khi tôi quay lại buồng giam với tờ đơn ly dị trên tay, tôi đã lấy áo khoác che mặt và khóc nức nở.

Năm 2002, tôi bị bắt giữ ở thành phố Mẫu Đơn Giang. Cảnh sát đã tra tấn tôi bằng mọi cách mà họ có thể nghĩ ra: Họ nhét dầu mù tạc vào mắt, mũi, hai tai và miệng của tôi; họ dùng bao ni lông chụp lên đầu tôi để tôi không thở được; họ tát vào mặt tôi liên tục và dùng một cây gậy khuấy miệng tôi đến khi chảy máu.

Hai ngày sau, tôi bị đưa đến trại tạm giam Mẫu Đơn Giang, ở đó tôi đã gặp Tống Giai. Cô ấy và cháu trai của mình sau đó đã bị tử hình.

Tháng 5 năm 2005, tôi bị chuyển đến Nhà tù nữ Mẫu Đơn Giang. Tôi biết ở đó có rất nhiều phụ nữ đã phạm tội vì chồng họ bỏ họ để đi với người phụ nữ khác. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và gia đình. Tôi có thể đã là một trong số họ nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Qua nhiều năm, tôi đã phát triển tâm từ bi với chồng cũ của mình. Anh là người có tâm tính tốt và đã làm việc vất vả cả đời. Mặc dù đã ly dị tôi, nhưng anh ấy không bao giờ nói một lời nào xấu về Pháp Luân Đại Pháp. Năm 2009 khi tôi được thả, anh đã giúp tôi mở công việc kinh doanh nhỏ đế kiếm sống. Tôi cảm thấy may mắn vì được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cả gia đình tôi cũng vậy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/12/322051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/19/154861.html

Đăng ngày 11-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share