Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-2-2016] Tôi muốn chia sẻ một kinh nghiệm hướng nội của mình vài năm trước. Khi tôi cùng một vài học viên đang phân phát tài liệu giảng chân tướng ở vùng nông thôn thì có người tố cáo chúng tôi với cảnh sát. Một học viên đã bị bắt. Tôi cùng hai học viên khác bị bao vây trên một con đường núi và tôi không biết phải làm gì.

[Cảm thấy hết thảy sự việc phát sinh trước mắt] dường như không thật và thật nực cười. Tôi nghĩ: “Tà ác không thể làm tổn hại chúng ta. Mình không sợ bị bắt, vì mình biết cách hướng nội. Mình có thể giải thể hang ổ của tà ác.”

Khi học viên kia cố gắng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những người đang muốn bắt giữ chúng tôi, họ liền đánh đập anh ấy. Mặc dù tôi lo lắng cho anh ấy, nhưng tôi đã không có đủ chính niệm để giảng tốt chân tướng. Tôi khuyên họ hãy dừng đánh đập anh ấy, nhưng tất cả họ đều không thèm để ý đến tôi và sau đó bỏ đi.

Tôi lặng lẽ đứng đó, nghĩ rằng mình phải chịu trách nhiệm vì những gì đã xảy ra và tôi không nên để đồng tu của mình chịu nạn một mình. Nhưng tôi không biết chính xác mình phải làm gì.

Ngay lúc đó, tôi nhớ rõ hơn về sự việc xảy ra khi chúng tôi vừa bắt đầu phân phát tài liệu. Tôi thấy một chiếc xe máy đáng nghi phía sau chúng tôi. Tôi sợ đưa ra quyết định sai, vì vậy tôi đã xin ý kiến của điều phối viên, hy vọng cô ấy sẽ chỉ dẫn. Tôi không muốn dừng phân phát tài liệu nếu chiếc xe đó hóa ra không phải là của cảnh sát, nhưng tôi cũng sợ các đồng tu sẽ trách mình nếu tôi đưa ra quyết định sai. Điều phối viên đã hỏi quan điểm của tôi, nhưng tôi đã không nói với cô suy nghĩ thật của mình.

Điều này giúp tôi nhận ra rằng mình xem trọng việc bảo vệ danh tiếng bản thân hơn là tu luyện. Là một người tu luyện, đáng lẽ tôi nên trung thực, nhưng sự vị tư của tôi đã gây ra tổn thất. Tôi thấy tu luyện trước đây của mình căn bản là vị tư.

Tôi cảm thấy hối tiếc sâu sắc sau khi nhận ra điều này. Tôi thành tâm xin lỗi Sư phụ: “Sư phụ, con sai rồi. Con đã không tu luyện tốt. Bây giờ con biết mình nên làm gì rồi! Những gì con làm và nói kể từ bây giờ sẽ dựa trên trách nhiệm đối với Pháp và các đồng tu.” Tôi đã thấy được khoảng cách giữa tôi và các đồng tu. Tôi thiếu chính niệm khi giảng chân tướng cứu người.

Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy những người kia hô hào rằng không quản chúng tôi nữa, ngoài ra thanh âm dường như được truyền tới từ một nơi rất xa. Khi nghe thấy tiếng hô của họ, tôi từ từ khôi phục thần trí. Lúc này, tôi nhận ra rằng mình vừa mới nhập định. Cứ như thế, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi và các đồng tu khác đã về tới nhà bình an.

Tôi đã có nhiều thể ngộ về Pháp qua trải nghiệm này. Nhưng vì hạn chế tầng thứ, tôi chỉ có thể ngầm hiểu mà không thể biểu đạt chính xác thành lời. Tôi muốn cảm tạ Sư phụ vì Ngài đã cứu tôi và ban cho tôi pháp bảo “hướng nội”. Tôi quyết tâm làm theo chỉ dẫn của Sư phụ và trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính.

Con xin kính chúc Sư tôn năm mới vui vẻ! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/12/323984.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/22/155655.html

Đăng ngày 4-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share