[MINH HUỆ 01-07-2014] Trước kia, tôi từng bị đầu độc nặng bởi văn hoá Đảng. Kết quả là tôi có đầy đủ các biểu hiện của “Giả, Ác, Đấu”. Tôi không nhường nhịn bất kỳ ai ngay cả khi tôi có thể làm như thế. Tôi luôn tranh cãi và thường dùng giọng điệu chỉ trích khi nói chuyện với mọi người.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Mẹ tôi cùng họ hàng và bạn bè của tôi đều nhận ra sự thay đổi ở tôi. Có một người nói rằng: “Khi nói chuyện, đặc biệt là những lúc bạn không vui, bạn thường trợn mắt và biểu hiện đầy căng thẳng, bạn trông rất là giận dữ. Giờ bạn đã bình tĩnh khi nói chuyện, chỉ tập trung vào điều cần nói thay vì than vãn về người khác.”

Tần suất kinh nguyệt của tôi giảm dần

Vào năm 30 tuổi, tôi phát hiện mình có khối u xơ ở tử cung, nó làm cho tôi có kinh nguyệt đến hai lần trong một tháng, mỗi lần kéo dài đến một tuần. Vì thế, trông tôi rất gầy gò, xanh xao và luôn thiếu năng lượng.

Có lần, đồng tu A nói với tôi: “Đồng tu B đã từng có biểu hiện giống như cô. Đồng tu ấy đã xin Sư phụ giúp đỡ như thế này: ‘Con chỉ muốn có kinh nguyệt 2 đến 3 tháng một lần. Chỉ vừa đủ thôi.’ Sau đó tình thế đã biến chuyển theo ý muốn của đồng tu ấy.”

Sau khi về nhà, tôi đọc thấy điều này trong một bài giảng của Chuyển Pháp Luân. Tôi ngồi kiết già và làm thế hợp thập với Sư phụ và thưa với Sư phụ rằng: “Thưa Sư phụ, con cũng muốn có kinh nguyệt 2 hay 3 tháng một lần thôi, chỉ vừa đủ là được rồi ạ. Miễn là nó đủ để con luyện mệnh là tốt rồi ạ.” Từ đó về sau, cứ 2 hoặc 3 tháng, tôi mới có kinh một lần, mỗi lần chỉ có một chút.

Sư phụ từ bi giúp tôi giải quyết khó khăn

Vào tối ngày 15 tháng 11 năm 2013, khi đang ngủ, tôi có cảm giác mặt mình hơi bị đau. Sáng hôm sau, lúc thức dậy luyện công, tôi đã sốc khi nhìn vào gương. Nửa gương mặt bên trái của tôi đã bị sưng to lên, tôi ấn thử thì thấy nó khá cứng. Tất cả các chấp trước và sợ hãi người thường của tôi đã lộ hẳn ra ngoài.

Tôi niệm chữ “diệt” vài lần. Tôi bình tâm trở lại, sau đó dùng một tay chỉ vào mặt mình trong gương và bảo: “Đây là giả tướng, có Sư phụ và Pháp ở đây, ta không sợ bất cứ tà ác nào. Nếu ta không thắng được ngươi trong cuộc chiến này, Sư phụ và Pháp sẽ đánh bại ngươi. Cho dù ta có thiếu sót, ta cũng không cho phép ngươi bức hại ta.”

Tôi luyện công như bình thường. Khi luyện đến bài công pháp thứ hai, có một tín tức bất hảo đã ngồi trên đỉnh cột sống của tôi và kéo tay tôi. Tôi cảm thấy rất đau. Tôi biết rằng tà ác không muốn cho tôi luyện công, vì thế tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Bất chấp can nhiễu, tôi vẫn hoàn thành xong phần luyện công của mình.

Khi tôi uống nước, một phần nước đã trào ra mũi của tôi. Khi tôi ăn cháo, một phần cháo cũng trào ra ngoài. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ, tà ác đang can nhiễu con, chúng không muốn cho con ăn, uống, xin Sư phụ giúp con có thể ăn uống trở lại.”

Hôm ấy tôi đã phát chính niệm hơn mười lần trong ngày. Thời gian còn lại, tôi hoặc là học Pháp, hoặc là chép Pháp và nhẩm Pháp. Đến đêm, tôi không thể ngủ được vì mặt rất đau nhức, vì thế tôi ngồi dậy. Tôi nhận ra rằng khi tà ác không muốn cho tôi ăn, uống hay ngủ thì mục đích của nó là để cướp đi sinh mệnh của tôi.

Sư phụ cố điểm hoá cho tôi trong mơ. Tôi bị những người ác bao vây trên sân. Có bốn bức tường nhưng không hề có cánh cửa nào. Tôi không ngộ được điểm hoá ấy là gì. Tôi đọc một bài chia sẻ thấy viết rằng có học viên luyện năm bài công pháp hai lần trong ngày, thế là tôi làm theo. Tôi cố gắng chống lại tà ác không để cho tôi ngủ.

Ngày hôm sau, tôi học, chép Pháp, phát chính niệm như thường lệ, rồi luyện năm bài công pháp hai lần. Tôi rửa tay, sau đó đưa tay vào miệng xem cái gì đang chặn cổ họng tôi lại. Tôi không thể mở to miệng, tôi đã chạm phải thứ gì đó đang làm nghẹn cổ họng của tôi.

Sư phụ điểm hoá tôi nên thiện giải với nó. Khi thiện giải, tôi không ngừng hướng nội. Trước đây, khi mặt và răng tôi đau, tôi hướng nội và nhận ra rằng: “Mình đã nói sau lưng các đồng tu khác hay đã nói điều gì đó không phù hợp.” Sau đó, cơn đau giảm đi. Lần này tôi cũng hướng nội nhưng nó lại không có tác dụng. Thế là tôi để nó sang một bên, tiếp tục học Pháp, chép Pháp và nhẩm Pháp. Tôi cũng phát chính niệm và luyện công hai lần một ngày.

Tôi làm như vậy trong bốn ngày. Tới ngày thứ năm, tôi sang nhà đồng tu C. Vị đồng tu này giúp tôi tìm chấp trước của mình, nhưng tôi đã không chấp nhận ngay. Khi về nhà, tôi rà soát lại các chấp trước của mình và không tìm được nguồn gốc của nó. Sau đó tôi nhớ đến những lời đồng tu C đã nói. Tôi áp tay lên má và nói: “Chính là điều này, đúng là nó.” Tôi đã bình tâm trở lại.

Buổi tối, khi đang ngồi đả toạ, tôi nhổ ra thứ gì đó bẩn thỉu. Tôi biết rằng Sư phụ đang thanh lý thân thể cho tôi. Sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm, tôi đi ngủ vài tiếng cho tới khi chuông báo thức đến giờ luyện công vang lên. Tôi thức dậy, nhìn vào gương, vết sưng đã xẹp xuống. Tôi có thể há miệng, và khi tôi ấn vào thứ bất hảo trong miệng, kỳ diệu thay, nó đã biến mất.

Vào buổi chiều của ngày thứ sáu, khi đang ngồi trên tràng kỷ, tư tưởng của tôi chạy lung tung. Tôi cảm thấy mình không thể kiểm soát được bản thân, tôi nhanh chóng nói: “Thưa Sư phụ, xin giúp con kiểm soát bản thân mình.” Sau đó tôi thấy một bà cụ già xấu xí xuất hiện cách tôi khoảng một mét. Khi bà ấy liếc nhìn tôi, tôi thấy có năm người phụ nữ bao quanh mình. Tôi hỏi họ: “Các vị đến đây để thiện giải phải không? Tôi sẽ đọc Pháp cho các vị nghe.”

Tôi lập tức ngộ ra rằng, suốt năm ngày qua, Sư phụ đã gia trì cho bản ngã của tôi để tôi có thể vượt qua tử quan của sinh mệnh mình. Tôi rơi lệ và không ngừng cảm tạ Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Tôi không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình trước ơn cứu độ của Sư phụ. Qua bài viết này, tôi muốn mọi người trên thế giới biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp và Đại Pháp đang cứu độ chúng sinh! Đây cũng chính là điều tôi đã chờ đợi hằng bao nhiêu kiếp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/1/嘴里不好的东西消失了-291358.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/1/2332p.html

Đăng ngày 05-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share