Bài viết của một học viên tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 13-09-2013] Vào tháng 12 năm 2008, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đó, tôi đã phải chịu nhiều căn bệnh như thiếu máu cấp tính, cao huyết áp, viêm dạ dày kinh niên, đau nửa đầu, suy nhược thần kinh, đau bụng kinh, bệnh thực quản, v.v. Hiện tôi đã hoàn toàn bình phục. Cho dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có phỉ báng Đại Pháp ra sao, bản thân mỗi học viên đều chứng kiến và trải nghiệm rằng: Pháp Luân Đại Pháp hảo!

1. Âm nhạc của các học viên truyền cảm hứng cho tôi tu luyện

Vào tháng 07 năm 2008, người chị gái tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã đến ở nhà tôi. Một ngày, chị đưa tôi máy MP4 của chị và khuyến khích tôi nghe nhạc của các học viên Đại Pháp, nhưng sau một lúc tôi trả lại chị và nói rằng đó không phải là loại nhạc mà tôi thích. Chị tôi rất kiên trì, trước khi đi làm chị lại đưa tôi máy MP4 và nói, “Em nên nghe nhạc này, em càng nghe sẽ càng thấy thích.” Chiều hôm đó khi tôi cảm thấy buồn chán, tôi đã bật máy và nghe âm nhạc của các học viên Đại Pháp. Khi nghe các bài hát, tôi đã rất xúc động. Sau khi nghe vài lần, tôi bắt đầu khóc và không thể cầm nước mắt. Tôi gọi cho chị gái và hỏi, “Tại sao em lại muốn khóc? Có gì không ổn với em không?” Chị nói mọi thứ đều ổn, và phản ứng như vậy là bình thường.

Tối hôm sau tôi nằm mơ thấy mình được phẫu thuật, và bác sĩ là một người rất cao lớn. Ông đã mổ bụng tôi bằng một con dao và gỡ bỏ rất nhiều thứ nhầy nhụa trong cơ thể tôi. Ông nghiêm túc nói: “Không loại bỏ những thứ này sao được?” Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, cơ thể tôi tự nhiên vô cùng nhẹ nhõm. Tôi rất ngạc nhiên. Khi trở về nhà, tôi kể với chị về giấc mơ. Chị nói, “Không phải mơ đâu, Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho em đấy.”

Vào tháng 09 năm 2008, tôi chuyển tới một căn hộ mới, và thường xuyên nghe nhạc của các học viên Đại Pháp. Gần như lần nào, tôi cũng cảm động đến rơi lệ. Vào một buổi chiều, tôi nghe bài hát “Vạn cổ Thiên môn khai” và bắt đầu khóc. Tôi rất cảm động khi nghe tới đoạn, “Thần Phật nhất bộ nhất bộ hạ đáo nhân gian” (Thần Phật từng bước từng bước hạ xuống nhân gian). Tôi đã quỳ trên giường, hợp thập, và nói trong nước mắt, “Sư phụ, con sẽ tu luyện!”

Vào tháng 12 năm 2008, chị đã mang cho tôi cuốn sách chính chỉ đạo cho việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi bắt đầu học Pháp luyện công. Hai tháng sau, qua thiên mục tôi nhìn thấy Pháp Luân xoay chuyển. Tôi cũng nghe thấy tiếng Pháp Luân chuyển động vài lần và cảm thấy Pháp Luân xoay trong bụng.

Một hôm vào nửa đêm, tôi chợt nhớ lời chị dặn rằng nên phát chính niệm để diệt trừ tà ác, vì thế tôi cũng muốn phát chính niệm. Tôi nâng tay phải lên và niệm khẩu quyết phát chính niệm hết lần này tới lần khác, nhưng đã ngủ gật chỉ sau vài phút. Bỗng nhiên, tôi choàng tỉnh bởi giọng của một người đàn ông lạ, “Ngươi muốn giết ta!” Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy một đống vật chất dơ bẩn cách gối của mình khoảng một mét. Tôi đã rất sợ hãi, và tiếp tục niệm khẩu quyết chính niệm liên tục: “Pháp chính càn khôn; Tà ác toàn diệt!” Tôi cảm thấy đỡ sợ hơn sau khi tiếp tục niệm như vậy. Sau một lúc, tôi lại ngủ mất.

Vào một tối tôi mơ thấy như sau: Một nữ quỷ vận đồ đỏ đang bay lơ lửng trước mặt tôi và cười cợt. Tôi ngay lập tức bắt đầu phát chính niệm vào nó và nói, “Diệt!” nhưng tôi không thể tiêu diệt được nó. Tôi lo lắng và cầu xin Sư phụ gia trì. Rồi tôi niệm “Diệt!” một lần nữa. Nữ quỷ lập tức hóa thành khói và biến mất. Tôi nhận ra Sư phụ luôn ở bên chúng ta, bảo vệ và trông nom chúng ta. Sư phụ biết rõ từng ý niệm của chúng ta.

2. Gấp rút giảng chân tướng và cứu chúng sinh

Không lâu sau khi đắc Pháp, tôi bắt đầu việc giảng chân tướng. Tôi vô cùng mong muốn cứu người, và đã có một vài trải nghiệm. Tôi xin kể lại một số ví dụ dưới đây:

Một lần trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một phụ nữ đang làm ruộng. Tôi tới nói chuyện với cô về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, và cô hiểu ra rất nhanh. Cô cũng kể với tôi về cuộc sống của con gái và con rể cô không được thuận lợi. Tôi khuyên cô bảo với họ nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” và cuộc sống của họ sẽ trở nên tốt hơn. Người phụ nữ đã thoái Đoàn và tôi tặng cô một biểu tượng Pháp Luân. Cô đã xin thêm hai cái nữa cho con gái và con rể. Khi tôi rời ruộng, tôi đã nghe thấy cô khẽ nhủ: “Mình thật may mắn, thật may là hôm nay mình đã ra ngoài.”

Một lần khi tôi đang đi trên phố, một ông lão đi đường đã suýt vấp phải hòn đá. Lúc đầu tôi chỉ đi ngang qua ông. Nhưng rồi tôi nhớ ra mình phải cứu chúng sinh, tôi quay lại chỗ ông lão. Ông lão nói ông cần đi lên cầu thang, vì thế tôi đã trả lời, “Cháu sẽ giúp bác!” Khi chúng tôi lên tới nơi, tôi cũng đã giảng xong chân tướng cho ông lão, và ông đã thoái Đảng. Tôi tặng ông một biểu tượng Pháp Luân Đại Pháp và khuyên ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ông đã cầm tay tôi và nói, “Cám ơn cháu, hôm nay bác đã gặp một người tốt.” Tôi mỉm cười và nói, “Chúng ta có tiền duyên cụ ạ!” Ông đã rất vui và liên tục cảm ơn tôi.

Một lần tại một siêu thị, tôi vừa giúp một ông lão vừa giảng chân tướng cho ông, và ông đã thoái Đoàn thoái Đội. Rồi ông nghiêm túc nói, “Cháu hãy cẩn thận khi nói chuyện này với mọi người ngoài đường”. Tôi đáp, “Con cảm ơn cụ.”

Năm ngoái, tôi cùng hai nữ đồng tu đi tới vùng núi để giảng chân tướng. Trong khi di chuyển, chúng tôi phát chính niệm diệt trừ các nhân tố tà ác ngăn không cho những chúng sinh ở đó được đắc cứu. Sau đó chúng tôi đọc nhẩm Hồng Ngâm và hát các bài hát Đại Pháp. Chúng tôi mong tất cả các cây cối trong núi cũng được nghe về Đại Pháp và được đắc cứu! Chúng tôi phát các cuốn tài liệu và giảng chân tướng. Một người phụ nữ trẻ khoảng 20 tuổi đã hỏi chúng tôi, “Tại sao mọi người không phát thêm nhiều tài liệu cho người dân ở đây? Những người sống ở vùng núi này không thể tìm được những thông tin như thế.” Vào thời điểm đó, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã có thể làm được nhiều hơn.

Trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã toàn tâm toàn ý cứu chúng sinh. Khi chúng tôi cần di chuyển tới ngôi làng tiếp theo ở cách đó rất xa, chúng tôi đã đi nhờ xe. Một tài xế xe tải cho chúng tôi đi nhờ và trên đường tới ngôi làng, chúng tôi đã giải thích cho anh về việc các học viên Pháp Luân Đại Pháp vô tội đang phải chịu bức hại như thế nào. Người tài xế đã thoái Đoàn. Cứ như vậy, chúng tôi giảng chân tướng trên suốt đường đi. Thời gian trôi qua rất nhanh và chẳng mấy chốc, trời đã sập tối.

Khi chúng tôi tới bến xe buýt thì đã hết xe chạy. Chúng tôi cầu Sư phụ giúp đỡ. Sau một lúc, chúng tôi tìm được một chiếc taxi. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho người tài xế trên đường, nhưng lúc đầu anh không muốn nghe. Tôi kể với anh về việc các hố tử thần bắt đầu xuất hiện khắp nơi ở Trung Quốc. Tôi cũng kể về “Tàng tự thạch” được phát hiện tại tỉnh Quý Châu với dòng chữ “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong” và về việc Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền trên toàn thế giới. Trước khi chúng tôi ra khỏi xe, tôi đã dựa vào cửa xe và nói: “Tôi thành thật chúc phúc cho anh. Hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!'” Người tài xế mỉm cười và gật đầu. Khi chúng tôi về tới nhà của một đồng tu thì đã là 08 giờ tối, vừa đúng thời gian học Pháp nhóm hàng tuần của chúng tôi.

3. Phá trừ giả tướng thoát khỏi ma nạn

Vào một buổi chiều, khi một đồng tu và tôi đi phân phát đĩa DVD Thần Vận, chúng tôi đã bị bắt giữ phi pháp và bị đưa tới đồng công an. Lúc đầu, chúng tôi đã bị dụ dỗ và lừa phỉnh bởi các nhân viên ở đó, và họ đã ghi âm “lời thú nhận” của chúng tôi. Sau đó, tôi nhận ra chúng tôi đã rơi vào bẫy và thuận theo họ. Ngày hôm sau, gia đình tôi tới yêu cầu cảnh sát thả người, và tôi đã phát chính niệm. Nhưng tôi đã mất chính niệm và cảm thấy rất tồi tệ khi được biết cảnh sát sẽ chuyển tôi đi. Một lần nữa, tôi đã thuận theo giả tướng và bị cựu thế lực che lấp chính niệm. Tôi đã bị giam giữ tại trại tạm giam.

Trong trại tạm giam, một tù nhân hỏi tôi: “Liệu chị có được thả không?” Tôi nói, “Có, tôi sẽ được thả”. Cô ấy lại hỏi tôi lần nữa: “Chị chắc là chị sẽ được thả chứ?” Tôi kiên định đáp: “Chắc chắn tôi sẽ được thả!” Người cầm đầu tù nhân trong phòng giam nói: “Không ai trong phòng này có thể được thả, mọi người đều sẽ bị kết án.” Tôi nghĩ: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp.” Tôi tiếp tục phát chính niệm và nghĩ: “Đây chỉ là giả tướng, tôi sẽ được thả.” Vào buổi sáng hôm sau, một tù nhân thông báo: “Nhìn ánh mắt cô ta kìa, cô ta rất kiên định.”

Đôi khi tôi thấy nhớ chồng con. Khi các chấp trước người thường nổi lên thì tôi lại khóc. Rồi tôi nhớ tới lời giảng của Sư phụ:

“Đại Pháp đồ, mạt khứ lệ, Tát đán ma, toàn băng hội” Tạm dịch: “[Các] đồ đệ Đại Pháp, [hãy] gạt lệ, Quỷ Sa-tăng [đã] sụp đổ hoàn toàn” (Thanh tỉnhHồng Ngâm II)

Một nữ tù nhân trẻ tới gần tôi và nói: “Tôi cũng có thể nhẩm Pháp.” Cô ấy nhẩm “Thế nào là Nhẫn” trong Tinh tấn yếu chỉ:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.”

Tôi đã rất xấu hổ vì không nhẩm được Pháp. Người phụ nữ đó đã giúp tôi viết lại bài kinh văn này.

Lần đầu tiên tôi phát chính niệm, người cầm đầu tù nhân trong phòng giam hét lên với tôi: “Không được luyện công.” Tôi đã nói to: “Tôi đang phát chính niệm; đệ tử Đại Pháp phải phát chính niệm hàng ngày.” Cô ta bèn hỏi tôi phát chính niệm mất bao lâu. Tôi nói với cô là hơn 10 phút. Sau đó cứ hàng ngày vào buổi chiều, tôi lại phát chính niệm trong vài giờ và cô ta không bao giờ quấy rầy tôi nữa. Về sau, tôi đã giảng chân tướng cho cô ta và cô ta đã thoái Đoàn và Đội. Cô ta nói: “Tất cả các học viên Pháp Luân Công tôi gặp đều rất tốt.”

Trong những ngày cuối ở trại tạm giam, tôi cảm thấy chính niệm của mình trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi không ngừng phát chính niệm: “Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí; tôi tới để trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh, không tà ác và cựu thế lực nào được quyền bức hại tôi. Đại Pháp có thể phá trừ hết thảy chấp trước và điểm yếu của tôi, không tà ác nào được phép bức hại tôi.”

Trong thời gian nghỉ ăn trưa, tôi ngồi trên giường và phát chính niệm. Tôi đã thầm nhủ với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, đệ tử đã cứu được những người mình có thể cứu; con cần ra khỏi đây, xin Ngài gia trì cho con.” Sau hơn mười phút, một lính gác gọi tôi và thông báo, “Được bảo lãnh!” Tôi đã trở về nhà với chồng lúc 12 giờ 30 phút chiều.

Từ trải nghiệm này, tôi ngộ ra rằng: Người tu luyện thực sự là một người siêu thường. Như Sư phụ đã giảng:

“Làm người luyện công đã là siêu thường rồi, chư vị đã là người siêu thường rồi, nên phải dùng [Pháp] lý siêu thường để yêu cầu chư vị, chứ không thể dùng [đạo] lý nơi người thường để nhận định.” (Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân)

Có rất nhiều chủng ma nạn khi tu luyện. Điều cốt yếu là, khi chúng ta gặp ma nạn, chúng ta thuận theo nó hay nhận ra nó là giả tướng mà phủ nhận. Khi cảm thấy bị ốm nặng, hay xương bị gãy không cử động được, hay đột nhiên nôn ra máu, hay bị bắt và kết án… thậm chí ngay cả khi những điều này xảy đến cùng một lúc, một học viên Đại Pháp phải vượt qua tư tưởng của người thường, và khi đó, những vấn đề “nghiêm trọng” sẽ chỉ còn là những giả tướng trong mắt người tu luyện chân chính. Sư phụ đã giảng:

“Chiếc bàn này cũng đang lay động, nhưng con mắt nhìn không thấy được chân tướng; cặp mắt [thịt] này làm cho người ta nhìn sai như thế.” (Bài giảng thứ hai – Chuyển Pháp Luân)

Miễn là chúng ta có thể nhìn thấu giả tướng và phủ nhận nó, cựu thế lực không thể bức hại chúng ta.

4. Tu tâm tính trong quá trình hỗ trợ đồng tu trẻ

Tôi dễ cáu kỉnh và hay nóng tính từ khi còn trẻ. Đến khi lớn tuổi thì hình thành tính cách luôn tự cho mình là đúng. Tôi không bao giờ quan tâm tới người khác khi nói chuyện hay làm việc. Cả chồng và con trai tôi đều rất sợ bị tôi quát mắng, nhưng con gái tôi thì lại khác, cháu chẳng bao giờ sợ tôi.

Khi tôi mới đắc Pháp, con gái tôi còn chưa tròn bốn tuổi. Cháu đã học các bài công pháp khi quan sát chị tôi dạy tôi. Một lần, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân trong khi cháu đang chơi ở phòng khách, cháu đã chạy nhanh tới để nghe đoạn: “Có một học viên ở Bắc Kinh, buổi tối sau khi ăn xong dắt con trai đi dạo ở Tiền Môn, và thấy có xe quảng cáo đang bán vé số.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Cháu nói: “Hay quá! Mẹ, con muốn nghe nữa.” Sau đó, tôi dạy cháu đọc từng câu. Rất nhanh, cháu đã có thể tự mình đọc Pháp. Trong những năm sau đó, cháu đã đọc Chuyển Pháp Luân tám lần và nhẩm thuộc hơn 20 bài thơ trong Hồng Ngâm.

Ngày nay, trường học là thùng thuốc nhuộm lớn, con gái tôi đã học nhiều thói xấu ở đó như nói dối, ăn cắp vặt và chống đối. Cháu còn tệ hơn cả những đứa trẻ bình thường. Tôi đã bị giáo viên của cháu mời tới trường hết lần này tới lần khác, khiến tôi vừa buồn vừa giận. Tôi thường đánh và quát tháo cháu, mà quên mất mình là người tu luyện. Đúng như Sư phụ giảng:

“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt”. (Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân)

Mỗi khi đọc câu này, hai mẹ con đều cười. Cháu chỉ vào tôi và nói, “Chính là mẹ!”

Sau khi trở về nhà từ trung tâm giam giữ, tôi đã kiệt sức. Chồng tôi kể rằng hằng ngày con gái tôi về nhà ngay sau khi giờ tan trường. Nhưng sau khi tôi trở lại, cháu không còn về nhà đúng giờ nữa, và cũng không nộp bài tập về nhà đúng hạn. Tôi rất bực tức và giận dữ, nhưng tôi cũng khóc rất nhiều. Thấy rằng tôi không còn chính niệm, chị tôi đã khuyên, “Em hãy cầu xin Sư phụ giúp đỡ, chỉ có quyền năng của Đại Pháp mới có thể giúp em, em sẽ không giải quyết được nếu cứ dùng cách tiếp cận của người thường.”

Con gái tôi và tôi đã quỳ trước tấm ảnh Sư phụ được đặt trên bàn. Cả hai mẹ con đều nước mắt lưng tròng, nhưng không nói được bất cứ điều gì. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ tiểu đệ tử của Ngài trở nên ngoan hơn. Sau một lúc, tôi nói với con gái, “Mẹ con mình hãy cùng hướng nội.” Tôi nói trước và thừa nhận chính niệm của mình không đủ. Tôi đã không tu khẩu, và tôi có tâm tranh đấu mạnh mẽ, tâm danh lợi, tâm hiển thị, chứng thực bản thân, tâm an nhàn, không kiên nhẫn với con gái, và dễ nổi cáu. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Con gái tôi cũng bắt đầu hướng nội và tìm thấy các chấp trước như háo thắng, ham ăn, ham chơi, ham ngủ, lười biếng, v.v.

Ngày hôm sau, con gái tôi về nhà ngay sau khi tan trường và cháu kể rằng cháu là học sinh đầu tiên nộp bài tập về nhà. Tôi đã khen ngợi cháu. Và kể từ đó, cháu đều trả bài đầy đủ hàng ngày và được cô giáo khen ngợi.

Con gái là tấm gương phản chiếu của tôi; khi cháu không muốn nộp bài tập về nhà, hay không muốn về nhà, chẳng phải đó chính là trạng thái tu luyện của tôi hay sao? Tôi không thể từ bỏ được các chấp trước người thường và bị ám ảnh bởi cuộc sống thường ngày. Tôi muốn viết ra những điều này để phơi bày và tiêu diệt các chấp trước của mình. Nếu không, làm sao tôi xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ? Sư phụ đã giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu – Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi cần phải học Pháp cẩn thận để đề cao tầng thứ, thực tu, và còn phải dẫn dắt một tiểu đệ tử Đại Pháp trở về nhà cùng Sư phụ.

Tôi rất biết ơn những điểm hóa của Sư phụ trên suốt con đường tu luyện của tôi, và sự chăm sóc từ bi của Ngài! Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn tới các đồng tu vì sự giúp đỡ vô tư của họ. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/26/流泪听歌-走進大法-277238.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/13/141986.html

Đăng ngày 07-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share