Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ  30-05-2013] Tôi đã viết ra một số kinh nghiệm tu luyện của mình để chia sẻ với mọi người và thực tâm mong muốn các đồng tu chỉ ra những thiếu sót của tôi để sửa chữa.

1. Trừ bỏ chấp trước vào đúng sai và tâm tranh đấu

Tôi đã có nhiều mâu thuẫn bên trong và tôi khá là bướng bỉnh. Ví dụ như tôi nghĩ rằng tôi luôn luôn đúng và tốt hơn những người khác. Tôi thích yêu cầu người khác phải làm gì. Nếu họ không làm những gì tôi nói hoặc những ý kiến của họ khác của tôi, tôi không thể không cố thuyết phục họ. Thỉnh thoảng tôi tranh luận chỉ vì một câu nói cho tới khi tôi thắng cuộc. Những tâm tính và chấp trước người thường này đã gây ra cho tôi rất nhiều can nhiễu. Tôi không thể tập trung học Pháp và phát chính niệm. Khi tôi luyện công, tôi không thể nhập tĩnh và điều này khiến tôi bị đau đầu thường xuyên. Tôi thường có xung đột với chị gái mình và các đồng tu.

Một lần tôi tranh cãi với một người khác về một điều gì đó hết sức nhỏ nhặt và việc đó để lại cảm giác không mấy dễ chịu. Trên đường về nhà tôi nghĩ “Tôi sẽ không bao giờ tới chỗ họ nữa.” Khi tôi về nhà tôi vẫn còn tức giận và không thể ngủ được. Tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã nói trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Florida, Hoa Kỳ”

“Đệ tử Đại Pháp khi giúp nhau hồng Pháp, làm các việc Chính Pháp thường hay có tranh luận; tôi nghĩ rằng đó là bình thường; tuy nhiên, tranh luận không ngừng nghỉ, cứng ngắc không hạ, thì đó là có vấn đề. Vì sao? Đảm bảo là chư vị chưa có nghĩ về bản thân.”

Tôi cầm cuốn Tinh tấn yếu chỉ lên và bắt đầu thành tâm học Pháp. Tôi càng đọc, tôi càng thấy hành vi của mình là sai. Tuy nhiên, tôi vẫn đang hướng ngoại và viện đến những thiếu sót của người khác để bào chữa cho những hành vi của mình. Sau đó khi tôi học bài “Nhận thức tiếp nữa”

“Vấn đề Phật tính và ma tính, tôi đã giảng rất minh bạch lắm rồi. Thực ra, những quan mà chư vị vượt qua, chính là để trừ bỏ ma tính của chư vị! Nhưng chư vị hết lần này lần khác dùng các loại cớ hoặc dùng Đại Pháp để che đậy đi, tâm tính không đạt được đề cao, bỏ lỡ cơ hội hết lần này lần khác.

Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.

Thật sự có thể đề cao lên như thế, thì tất cả các việc chư vị làm với tâm thuần tịnh mới là việc tốt nhất, mới là thần thánh nhất.”

Tôi đọc bài này vài lần và nhận ra rằng tôi có ma tính. Những suy nghĩ của tôi không phù hợp với Pháp. Tôi làm sao có thể xứng đáng với danh hiệu “đệ tử Đại Pháp”? Tôi làm sao có thể trở nên thần thánh và vĩ đại, hoặc được cho là có đủ khả năng thực hiện tốt ba việc và cứu chúng sinh. Tôi hướng nội sâu hơn và thấy rằng tôi đã không tôn trọng chị mình. Tôi nghĩ chị ấy không hiểu biết nhiều và tôi nghĩ rằng tôi hiểu biết hơn chị ấy. Những chấp trước của tôi về tâm tranh đấu, tâm hiển thị và chứng thực bản thân đã bộc lộ rõ. Thậm chí còn thể hiện rõ rằng tâm tôi đã bị ô nhiễm bởi những tình cảm và chấp trước được hình thành trong cuộc sống đời thường.

Tôi giật mình và đã rất hối hận. Tôi đã khóc khi quỳ trước bức hình của Sư phụ. Tôi đã khóc rất nhiều đến mức tôi không thể nói nên lời. Tôi nói với Sư phụ trong ảnh “Con đã sai rồi, xin Sư phụ hãy giúp con. Con thật xấu hổ vì đã không đạt các yêu cầu của một học viên Đại Pháp. Chính Sư phụ đã cứu con. Con không được phép để Sư phụ hay các chúng sinh mà con phải cứu thất vọng”.

Tôi đã ngồi đả tọa, lập chưởng và phát chính niệm với suy nghĩ kiên định “Phủ nhận triệt để bất kỳ an bài nào cựu thế lực đối với tôi, thanh trừ tà ác và các nhân tố không phù hợp với Pháp trong trường không gian của tôi.” Sau khi phát chính niệm toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhàng như thể đã gỡ bỏ được một gánh nặng.

Nhìn lại, tôi cảm thấy các học viên khác đều đang tu luyện tốt hơn tôi và tôi thấy xấu hổ vì những hành vi trước đây của mình.

2. Chỉ bằng cách làm những việc phù hợp với Đại Pháp mới có thể tạo thành chỉnh thể

Một buổi chiều, một học viên ở độ tuổi lục tuần bị đột quỵ. Người điều phối viên trong làng bảo ông ấy đến chỗ tôi để hỗ trợ phát chính niệm. Khi tôi nhìn thấy ông ấy suýt ngã và khó khăn khi nói, tôi đã nói “Ông đừng trở về vào chiều nay. Hãy ở lại đây học Pháp nhóm, luyện công và phát chính niệm cùng chúng tôi.”

Buổi chiều, chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm và giúp ông ấy tìm ra chấp trước của mình. Chúng tôi đã phát hiện ra rất nhiều chấp trước, nhưng chấp trước cơ bản nhất là ông ấy đã không làm tốt việc học Pháp và phát chính niệm. Trong cả năm đó ông ấy không thể học Chuyển Pháp Luân. Thậm chí có lúc ông ấy còn không học Pháp và làm ba việc. Khi chúng tôi chỉ ra những sơ hở này cho ông ấy, ông ấy đã liên tục bào chữa. Ông ấy nói rằng tuổi cao và mắt kém đã khiến ông ấy không nhìn được rõ, vì vậy ông ấy chỉ có thể nghe người khác đọc, v.v…Trong khi chúng tôi thảo luận cùng ông ấy, ông ấy trở nên buồn ngủ đến mức mà ông ấy khó có thể mở mắt ra. Chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm, học Pháp và phát chính niệm tới tận nửa đêm, nhưng tình trạng của ông ấy không được cải thiện. Mẹ ông ấy gọi ông ấy về nhà. Chúng tôi quyết định rằng ông ấy nên ở lại tối đó cùng chúng tôi và chúng tôi sẽ tiếp tục vào ngày hôm sau.

Buổi sáng hôm sau, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm các nguyên nhân gây nên tình trạng của ông ấy bằng cách hướng nội thông qua học Pháp và chia sẻ. Chúng tôi thấy rằng chúng tôi không thực sự đạt được hiệu quả của một chỉnh thể. Chúng tôi đã không đối đãi vấn đề của ông ấy như là vấn đề của chúng tôi từ tận đáy lòng mình. Nhận thấy ông ấy không được tinh tấn và có nhiều chấp trước, chúng tôi đã không hài lòng và cho mình tốt hơn ông ấy. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã đối xử với ông ấy theo cách mà một bác sỹ y học cổ truyền Trung Quốc thường làm. Họ trước tiên làm quen với tình huống trước khi kê đơn thuốc dựa trên các triệu chứng. Chúng tôi đã không tự kiểm tra bản thân theo các tiêu chuẩn của Pháp sau khi thấy được tình trạng của ông ấy.

Thông qua học Pháp và chia sẻ, chúng tôi đã thấy nhiều vấn đề. Chúng tôi đã đang đi theo an bài của cựu thế lực. Chúng tôi đang thực sự giúp cựu thế lực thay vì giúp người đồng tu này. Sau khi nhìn rõ vấn đề, chúng tôi đã điều chỉnh suy nghĩ của mình, tăng cường chính niệm và tiếp tục học Pháp với học viên này. Tuy nhiên, ông ấy vẫn không có chủ ý thức thực sự mạnh mẽ. Ông ấy nói lắp và sẽ quên ngay sau khi đọc một câu. Chúng tôi không bị động tâm, vì chúng tôi nhận thấy rằng đấy chính là can nhiễu của cựu thế lực. Chúng tôi kiên trì hướng dẫn người học viên này đọc từng câu một. Quá trình này thực sự là quá trình tu luyện cho mỗi chúng tôi. Mỗi người đều tìm thấy những ý niệm xấu ở chính mình. Ví như “Đọc theo cách này quá chậm. Chúng ta chỉ có thể học hai hay ba trang trong nửa ngày.” Việc này đặc biệt khó chịu vì người học viên này luôn luôn nói lắp khi đọc.

Mẹ của học viên đó lại gọi ông ấy về nhà. Chúng tôi kiên quyết bài trừ can nhiễu và giải thể lạn quỷ. Chúng tôi tạo thành một chỉnh thể không thể phá vỡ và không chừa chỗ nào cho tà ác. Người học viên đó đã không nói lắp trong khi học Pháp và chủ nguyên thần của ông cũng trở nên mạnh hơn. Sau khi đọc một đoạn ông ấy nói một cách chân thành “Những gì tôi vừa mới đọc trong Pháp của Sư phụ dường như là nhắm về tôi. Bây giờ tôi đã trở nên thanh tỉnh hơn và tôi phải làm ba việc tốt hơn từ nay về sau.”

Cơ thể của học viên đó luôn luôn nghiêng về một bên và lòng bàn tay của ông ấy cũng nghiêng về hướng đó. Tôi nhắc ông ấy liên tục trong suốt 05 phút đầu phát chính niệm khi việc đó xảy ra. Tôi nói với ông ấy “Điều đó không đúng. Cựu thế lực đã đánh lừa tôi. Đây không phải là vấn đề của ông, đó là tà ác đằng sau ông đang can nhiễu chúng ta trong khi chúng ta phát chính niệm để thanh trừ chúng”. Tôi ngay lập tức phát chính niệm hướng tới tà ác phía sau ông ấy. Tôi nói “Giải thể hoàn toàn tà ác đang can nhiễu các đệ tử Đại Pháp giúp Sư phụ chính Pháp và cứu chúng sinh.” Sau đó, cơ thể của người học viên đó không còn nghiêng về một bên nữa và bàn tay của ông ấy đã dựng thẳng.

Sau khi phát chính nhiệm, người học viên đó đứng dậy và bắt đầu đi lại bình thường. Triệu chứng đột quỵ đã biến mất, và ông ấy đã trở lại bình thường. Một trong những học viên tham gia phát chính niệm có thiên mục mở đã nói “Khi chúng ta phát chính niệm, tôi nhìn thấy một đám mây đen thoát ra từ ông ấy và một thứ vật chất đen bị giải thể”.

Thông qua việc cùng nhau học Pháp và phát chính niệm, chúng tôi đã thăng tiến cả chỉnh thể. Chúng tôi nhận ra rằng hành động như một chỉnh thể không có nghĩa là chúng ta bước đi cùng nhau. Cũng không phải là chúng ta cùng làm việc trong một hạng mục. Bằng cách tu luyện nghiêm túc và vững chắc theo Pháp, chúng ta mới đạt được những gì mà Sư phụ đã yêu cầu chúng ta: “Các đệ tử Đại Pháp là một” [1] và “kết hợp là một chỉnh thể, phân tách là các lạp tử” [2].

Sư phụ đã nói trong bài “Lời cảnh tỉnh” trong “Tinh tấn yếu chỉ”

“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên —Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!”

Một lần nữa tôi cảm tạ Sư phụ vì lòng từ bi vĩ đại của Ngài!

Xin các đồng tu hãy vui lòng chỉ ra những gì chưa phù hợp.

[1] Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2004.

[2] Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào dịp Tết nguyên tiêu 2003 (Phần hỏi và trả lời vào buổi chiều)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/30/向内找、踏踏实实的修自己才能形成整体-274678.html.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/20/141622.html

Đăng ngày 06-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share