Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 20-07-2013] Tôi từng là giám đốc của một bộ phận chủ chốt trong quân đội. Nhưng sức khoẻ của tôi lại rất kém và tôi luôn cảm thấy công việc là một thử thách lớn đối với tôi. Tôi bị các vấn đề về dạ dày như viêm và loét dạ dày. Tôi cũng bị viêm trực tràng hậu môn và bị trĩ; và bị viêm thận, viêm gan, viêm khớp, đau nửa đầu và nổi mề đay. Tôi đã thử rất nhiều phương pháp trị liệu, nhưng sức khoẻ vẫn không hề cải thiện. Thông thường tôi đều gắng gượng để làm việc, mỗi khi đi làm về, tôi đều gục xuống ghế sôpha. Tôi ăn không ngon, ngủ không ngon, thật sự là vật lộn trong thống khổ để sống qua ngày.

Một buổi tối tháng 11 năm 1996, một vị lãnh đạo cũ đã nghỉ hưu sớm do bị bệnh ghé qua nhà tôi và giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Ông nói với tôi đây là môn tập luyện rất tốt, và rất nhiều người đã hồi phục sức khoẻ sau khi tập. Tôi không muốn từ chối thẳng thừng trước sự nhiệt tình của ông ấy, nên tôi cũng nhận vài cuốn sách Đại Pháp mà ông mang cho tôi. Nhưng tôi không thấy có quyển sách chính Chuyển Pháp Luân trong số đó. Tuy nhiên, ông nói rằng tôi có thể tìm nó ở hiệu sách.

Ngày hôm sau tôi tới một hiệu sách để mua cuốn Chuyển Pháp Luân. Người bán sách nói rằng đây là cuốn cuối cùng họ còn lại. Tôi biết rằng không hề dễ dàng để có cuốn sách này, nhưng tôi vẫn không trân quý nó. Thay vì đọc Chuyển Pháp Luân một cách chăm chỉ thì tôi chỉ xem qua vài trang mỗi khi có thời gian rảnh trước khi đi ngủ. Ít lâu sau người lãnh đạo cũ ghé qua và hỏi tôi đã bắt đầu đọc các cuốn sách chưa. Tôi không muốn làm ông thất vọng nên nói là đã đọc. Theo lời mời chân tình của ông, tôi đến điểm luyện công để học các bài công pháp Pháp Luân Công.

Mặc dù tôi không hề tinh tấn tập luyện, nhưng Sư phụ từ bi vẫn không bỏ rơi tôi và vẫn xem tôi như là học viên của Ngài. Ngài đã tịnh hóa thân thể cho tôi, giúp tôi cảm thấy thân thể không còn chút bệnh tật. Tôi bắt đầu ăn khoẻ, ngủ ngon và tràn đầy năng lượng. Tôi có thể đảm đương các công việc hàng ngày và thậm chí còn làm thêm ngoài giờ. Hơn 16 năm qua, tôi không hề phải đi bệnh viện hay uống thuốc. Nếu tôi không tập Pháp Luân Công thì có lẽ đã phải tiêu tốn hàng chục nghìn nhân dân tệ của quân đội hay nhà nước cho chi phí y tế.

Tôi sinh ra ở vùng nông thôn, sống một cuộc sống thanh đạm. Gia đình vợ tôi cũng có hoàn cảnh tương tự. Vài năm sau khi tôi tham gia quân đội và được đề bạt làm sĩ quan, tất cả tiền dành dụm được đã dùng để hỗ trợ cả hai gia đình của chúng tôi, nên chúng tôi không có tiền tiết kiệm và cuộc sống vẫn túng thiếu.

Tôi đã dần dần tiến lên trên con đường sự nghiệp, và không lâu sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi được thăng chức từ quyền giám đốc lên giám đốc chính thức chịu trách nhiệm giám sát, quản lý hơn một chục cơ quan cao cấp trải rộng ở nhiều tỉnh thành. Thật là khá dễ để tôi lợi dụng chức vụ để làm lợi riêng cho bản thân. Tuy nhiên, từ khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi không bao giờ lợi dụng vị thế của mình cũng như không bao giờ nhận hối lộ từ bất kỳ ai. Tôi còn tặng các khoản phụ cấp của mình cho Dự án Hy vọng (để giúp đỡ những trẻ em không may mắn).

Vì Đại Pháp đang bị phỉ báng và vu cáo bởi chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên người ta bắt đầu điều tra kết quả làm việc của tôi, cố gắng tìm “chứng cứ” để buộc tội tôi. Lãnh đạo và các đồng nghiệp đều đánh giá tôi rất cao, và tôi là một người liêm khiết. Họ nói với những điều tra viên rằng: “Chúng tôi cần những người lãnh đạo như anh ấy.”

Rất nhiều kỳ tích đã xảy ra với tôi, khiến mọi người xung quanh đều có thể trải nghiệm được sự kỳ diệu của Đại Pháp. Chẳng hạn như, một đêm nọ, sau khi vừa tắm xong, tôi nhìn thấy quyển Tinh Tấn Yếu Chỉ đang phát sáng. Khi tôi ở trên tàu đi đến một hòn đảo, cuốn sách Chuyển Pháp Luân nằm ở tầng dưới cùng của con tàu. Nước tràn vào tàu và tất cả mọi thứ đều ướt, nhưng cuốn Chuyển Pháp Luân vẫn khô và còn nguyên vẹn. Cũng cùng trong chuyến đi đó, tôi đang ở trên giường luyện bài tĩnh công thì biển đột nhiên trở nên yên lặng và tĩnh, như thể chúng tôi đang đi trên một hồ nước. Một người cán bộ đi cùng tôi rất ngạc nhiên và nói: “Chúng tôi đi đến đây nhiều năm rồi và chưa bao giờ thấy biển lặng như thế. Đây là lần đầu tiên. Thật là đáng ngạc nhiên!”

Kể từ sự kiện ngày 25 tháng 04 năm 1999, những người trong quân đội bắt đầu điều tra và sách nhiễu các học viên. Một ngày nọ, người lãnh đạo của tôi đến gặp tôi và hỏi: “Có phải anh là người đã ký tên thỉnh nguyện ủng hộ hoạt động ’Ngày 25 tháng 04’ không? Tôi biết lúc đó anh đang đi xa, nên anh có thể nói cho tôi biết anh không hề biết gì về việc đó cả.” Ý ông ta là chỉ cần tôi đồng ý là tôi không hề ký thì không có gì phải lo, sẽ không có gì ảnh hưởng đến tôi và công việc của tôi. Lúc đó, tôi đang là giám đốc của một bộ phận chủ chốt. Nếu tôi chọn từ chối việc không hề biết gì về chữ ký trên thỉnh nguyện ấy thì tôi sẽ vẫn được thăng chức bình thường giống như những người tiền nhiệm khác của vị trí này.

Đối diện với cám dỗ như vậy về lợi ích nghề nghiệp và cả triển vọng có nhiều tiền hơn, tôi vẫn chọn nói sự thật, đứng về phía công lý và làm một người tu luyện chân chính. Tôi đã nói: “Mặc dù tôi đi xa vào lúc đó, nhưng chính tôi đã ký thỉnh nguyện ấy, bởi vì tôi tin đó là điều tôi nên làm.”

Sau đó, các đồng nghiệp và các lãnh đạo cũng tới nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn giữ nguyên câu trả lời của mình. Lúc ấy, chúng tôi đang có đợt đánh giá kết quả làm việc, nên một trong những lãnh đạo đã nói với tôi rằng: “Anh làm rất tốt tất cả mọi mặt, đừng nên bướng bỉnh như thế về vấn đề thỉnh nguyện kia.” Rồi họ yêu cầu tôi viết bản cam kết hứa là sẽ không tập Pháp Luân Công nữa. Nếu tôi đồng ý ngừng tập thì tôi có thể giữ nguyên công việc của mình. Trong bản cam kết, tôi liệt kê ra tất cả luận điểm rằng tôi đã hưởng lợi ích như thế nào cả về tinh thần và thể chất sau khi tập Pháp Luân Công. Tôi cũng lưu ý rằng tôi đã làm việc tốt hơn kể từ khi tôi bắt đầu tập luyện và tập luyện Pháp Luân Công không có gì sai cả. Tôi cũng nói rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ niềm tin của mình.

Một ngày khoảng đầu năm 2000, không hề bàn bạc gì trước với tôi, lãnh đạo đột nhiên thông báo rằng cơ quan đã quyết định tôi sẽ chuyển đi nơi khác. Một vài người lãnh đạo ở các bộ phận khác nói với tôi rằng họ đã bàn bạc về việc tôi có nên bị chuyển đi vùng khác không, nhưng họ đã không đi đến thống nhất. Họ nói nếu tôi đến nói chuyện với một người lãnh đạo nhất định và thừa nhận rằng mình đã sai khi tin vào Pháp Luân Công thì tôi sẽ vẫn được giữ lại. Tôi đã rất chấn động. Tuy nhiên, tôi không thay đổi ý định của mình. Cuối cùng, tôi đã lựa chọn giải ngũ.

Những cán bộ giải ngũ thường có đãi ngộ rất thấp, phải tự tìm việc làm, và tôi cũng không được hưởng những chính sách đãi ngộ mà lẽ ra tôi có thể được hưởng trong những năm sau đó. Dù vậy, tôi vẫn kiên định với lựa chọn của mình.

Sau khi phục viên, tôi có một giấc mơ trong đó Sư phụ đã điểm hoá giúp tôi ngộ ra. Một vài ngày sau, tôi được phòng nhân sự của một công ty tuyển vào làm. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường và thu nhập thấp hơn trước rất nhiều. Điều này ban đầu đã gây chút khó khăn cho tôi nhưng tôi nhớ những lời Sư phụ giảng:

“…họ {Giác Giả} thấy rằng, sinh mệnh của con người, mục đích không phải [vì] để làm người; [nên] bảo chư vị phản bổn quy chân, quay trở về… Người luyện công thật sự giảng rằng: những cái mà người thường vẫn truy cầu thì chúng tôi không truy cầu; thứ mà người thường có thì chúng tôi cũng không quan tâm; nhưng thứ mà chúng tôi có thì người thường có muốn cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu xả bỏ chấp trước này của mình, làm lại từ đầu với công việc và môi trường mới. Gặp vấn đề gì tôi đều khiêm tốn học hỏi, và buông bỏ sự kiêu hãnh của bản thân, trở nên bình dị dễ gần. Tôi đưa ra một số đề xuất về nguồn nhân lực và quản lý lương thưởng, và dùng tiêu chuẩn của một học viên để hành xử. Dần dần tôi cũng thay đổi giọng điệu ra lệnh, vốn hình thành trong thời gian dài làm việc trong quân đội, và thay đổi cách thức làm việc, từ quản lý nhân sự đến phục vụ quyền lợi của nhân viên. Đối với những người tặng quà, mời ăn để cảm ơn, tôi đều nhẹ nhàng từ chối. Tôi nhanh chóng thích ứng với môi trường làm việc của mình, bằng cách nhớ những lời Sư phụ giảng:

“…giám đốc nhà máy ấy đã đích thân gặp mặt nói: ‘Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong vòng hai năm, kiến thức nghiệp vụ và năng lực của tôi đã mở rộng từ quản lý nhân lực đến cả các bộ phận lớn khác trong công ty. Tôi không quan tâm tôi phải làm những gì, miễn là nó cần thiết thì tôi đều đảm nhận. Tôi làm việc chặt chẽ với những người khác và hoàn thành công việc một cách xuất sắc.

Giống như Sư phụ đã giảng:

“Các công trình khoa học nghiên cứu mà chúng ta làm, lãnh đạo giao nhiệm vụ nào, hoàn thành công tác nào, chúng ta đều tỉnh táo minh bạch làm cho thật tốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhanh chóng được các đồng nghiệp và lãnh đạo ghi nhận, và hàng năm đều nhận giải thưởng. Tôi được thăng chức làm trưởng bộ phận và lương cũng tăng. Thêm vào đó, trong khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi cũng hiểu ra cách tốt nhất để có thể xử lý công việc, cũng như giải quyết các vấn đề và mâu thuẫn. Tuy tuổi tác nhiều hơn, nhưng so với trước khi tu luyện tư duy của tôi còn tốt hơn. Một lần khi tôi chuẩn bị tham dự một kỳ thi, tôi chỉ cần xem nhanh qua quyển sách trước đó. Không những tôi đỗ cả hai kỳ kiểm tra mà còn được thưởng vì điểm cao. Điều này thực sự có được là do Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Khi công ty tôi có một số cải cách, lãnh đạo đã rất tín nhiệm và giao cho tôi làm mọi việc liên quan.

Sau đó, tôi bị công an bắt vì đang phát tài liệu, và bị kết án một năm tù. Khi trở lại công ty, người lãnh đạo nói rằng ông rất nhớ tôi. Thật sự, tất cả những điều tôi làm đều dựa trên tiêu chuẩn của một học viên. Tôi đã hành xử với thái độ đường đường chính chính và hướng nội mỗi khi có mâu thuẫn nảy sinh. Tôi đã có được sự tin tưởng và tôn trọng của mọi người nhờ dựa trên các tiêu chuẩn này.

Mặc dù công ty của tôi đã thay đổi từ công ty nhà nước thành doanh nghiệp tư nhân, họ chịu rất nhiều áp lực từ ĐCSTQ bởi vì tôi tập Pháp Luân Công. Do đó tôi đã bị giáng chức xuống làm quyền quản lý của một dự án, lương bị cắt chỉ còn một phần ba. Những khách hàng ủy thác dự án này cho chúng tôi đã phàn nàn rất nhiều vì người quản lý tiền nhiệm rời đi và dự án không được chú ý đến, đội ngũ nhân viên tan rã. Khi đến nhậm chức, tôi không mang theo tâm lý bị giáng chức vì tôi đã làm tròn trách nhiệm của mình, làm gương tốt cho những người khác và xử sự công bình. Nhờ vậy, nhóm của tôi tinh thần diện mạo đã đổi mới rất nhiều. Mọi người đều muốn cùng nhau nỗ lực. Tôi đã cân bằng tốt các mối quan hệ giữa những người liên quan, và việc quản lý đã cải thiện đáng kể. Khi đối diện với những bất công và hiểu lầm, tôi nhớ lời Sư phụ giảng:

“Vì thế chắc chắn phải ghi nhớ điều này: “Cứ khi nào chư vị gặp bất kỳ chuyện gì chẳng hạn như những trục trặc, những thứ không thoải mái, hoặc xích mích với những người khác, chư vị cần phải xem xét chính bản thân và tìm bên trong”. Chư vị sẽ tìm thấy nguyên nhân của vấn đề khó khăn này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ)

Tôi đã hướng nội và luôn nghĩ đến người khác mỗi khi làm việc gì đó. Tôi đã nhận được sự tôn trọng từ đồng nghiệp và các doanh nghiệp chúng tôi làm cùng. Khi tiếp xúc với các đồng nghiệp, tôi cũng nhân cơ hội để nói chuyện với họ về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.

Trong thời gian quản lý dự án, tôi đã được công nhận là một trong hai nhân viên xuất sắc nhất. Những khách hàng ủy thác cho chúng tôi cho dự án này cũng đề nghị cho tôi một khoản thưởng cuối năm, điều mà chưa một ai được trước đây. Trong vòng một năm, tôi đã được phục hồi vị trí cũ, lương cũng tăng cao hơn một phần ba so với mức tôi nhận được trước khi cuộc đàn áp bắt đầu. Khi tôi rời khỏi công việc quản lý dự án, những người trong nhóm không muốn tôi đi. Họ đều nói rằng tôi là một người lãnh đạo tuyệt vời.

Trong suốt 14 năm của cuộc đàn áp, tôi vẫn kiên định giữ vững niềm tin của mình, giảng chân tướng, và giúp bạn bè cùng những người thân thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi hy vọng mọi người sẽ không bị lừa gạt bởi những bịa đặt của ĐCSTQ. Mặc dù tôi đã bị những người từ hội đồng dân cư địa phương can nhiễu, bị công an bắt và bị đưa vào trại lao động cưỡng bức, tôi vẫn luôn giữ tâm kiên định và an hoà.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1996, mặc dù đã trải qua nhiều khổ nạn, đối mặt với nhiều cám dỗ và bất công. Đối với một số người thì dường như tôi đã mất quá nhiều thứ và tôi không có danh cũng không có của. Những người thân, đồng nghiệp và bạn bè đều cảm thấy tiếc cho tôi bởi vì họ không hiểu tôi và thậm chí còn than phiền về hoàn cảnh của tôi.

Tuy nhiên, tôi có thể tự hào nói rằng tôi đã đắc được quá nhiều từ Đại Pháp. Đối diện với những lựa chọn, sự phán xét và cuộc bức hại, tôi cảm nhận sâu sắc Sư phụ từ bi luôn ở bên cạnh tôi bảo hộ cho tôi. Tôi không bị bệnh, cũng không phải chịu đựng những cái khổ của thế gian này bởi vì cảnh giới tư tưởng của tôi đã được nâng cao. Tôi vững tin vào lựa chọn ban đầu của mình, sự lựa chọn vào tu luyện. Tôi sẽ bước đi thật vững chắc trên con đường này và bước mỗi bước thật tốt, cho đến cuối con đường tu luyện của mình.

Xin hãy chỉ ra những điểm chưa phù hợp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/20/原部队中层干部的修炼路-276870.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/10/141476.html

Đăng ngày 03-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share