[MINH HUỆ 19-07-2013]

Bài viết của Trịnh Lị, một học viên tại Mỹ quốc

Tại cuộc họp của Tổ chức y tế thế giới (WHO) vào năm 2012, các chuyên gia đã cảnh báo về việc lạm dụng thuốc kháng sinh đã dẫn đến việc tăng nhanh vi khuẩn kháng thuốc, và giờ đây ngay cả tiểu phẫu thông thường hay các nhiễm trùng nhẹ có thể dẫn đến tử vong.

Phát biểu tại một cuộc họp của các chuyên gia về các căn bệnh nhiễm trùng ở Copenhagen vào ngày 14 tháng 03 năm 2012, Magaret Chan, Tổng giám đốc WHO, nói mỗi loại thuốc kháng sinh đều có nguy cơ trở nên vô tác dụng. Bà nhấn mạnh rằng: “Thực ra mà nói, như chúng ta biết thời kỳ hậu kháng sinh chính là lúc y học hiện đại đã đến hồi kết. Sau đó bà tiếp tục nói: “Đối với bệnh nhân bị nhiễm một số mầm bệnh kháng thuốc, có thể thấy là tỷ lệ tử vong đã tăng khoảng 50%.” Bà Chan cũng nhấn mạnh về hậu quả khủng khiếp mà vi khuẩn kháng thuốc có thể gây ra khi điều trị tại bệnh viện: “Một số loại can thiệp phức tạp, giống như thay hông, cấy ghép nội tạng, hoá trị liệu ung thư, chăm sóc trẻ non tháng sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều hay thậm chí quá nguy hiểm để thực hiện.” (Tổ chức Y tế Thế giới)

Con đường đời triền miên bệnh tật

Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của con gái tôi trước và sau khi tập luyện Pháp Luân Công.

Lâm Y Lực bị viêm da vào tháng 02 năm 1999 

Nước da của Lâm Y Lực trong khỏe mạnh hơn nhiều vào tháng 06 năm 1999 sau khi đã bị bệnh viêm da trong bốn năm

Con gái tôi Lâm Y Lực được sáu tuổi khi chúng tôi mới phát hiện ra rằng cháu bị bệnh viêm da. Khi cháu trưởng thành thì triệu chứng trở nên tồi tệ hơn. Viêm nhiễm xuất hiện ở cả hai bên thân thể của cháu và rỉ ra cả máu và mủ. Đồ lót của cháu thường bị dính vệt máu. Điều khiến tôi lo lắng nhất là cháu khó có thể ăn được bất cứ thực phẩm thiết yếu nào như bột yến mạch, bánh mỳ và đậu phụ. Tình trạng của cháu trở nên tồi tệ ngay khi cháu ăn vào. Các bác sỹ đã tiêm cho cháu các loại thuốc chống dị ứng, viêm da nhưng bệnh viêm da chỉ trở nên tồi tệ hơn. Cháu cũng điều trị bằng cả Trung Y cổ truyền nhưng triệu chứng của cháu vẫn không chuyển biến. Tất cả bác sỹ đều nói rằng con gái tôi phải sống chung với căn bệnh này cho đến hết phần đời còn lại.

Trong nhiều năm tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào chi phí y tế cho con gái tôi. Cháu có nước da tái xám, cẳng chân và cánh tay của cháu không có lực và cháu thường bị run rẩy.

Một ngày con gái tôi hỏi tôi: “Tại sao con lại khốn khổ đến vậy? Con thà chết còn hơn.” Cháu không biết rằng căn bệnh của cháu như một con dao cắt vào tim tôi mỗi ngày. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau và khóc. Tôi khích lệ cháu phải có niềm tin và nói với cháu rằng ngay cả khi tôi phải sử dụng đến đồng xu cuối cùng, tôi sẽ tìm cho cháu một vị bác sỹ giỏi để chữa bệnh cho cháu. Lúc đó tôi nhờ những người khác giúp chúng tôi tìm một vị bác sỹ giỏi ở Bắc Kinh. Con gái tôi cũng bị viêm phổi nặng hai lần. Đầu lưỡi của cháu chuyển thành sắc đen và theo Trung Y, điều này được coi là một dấu hiệu nguy hiểm. Một đêm cháu nói với tôi rằng cháu nhìn thấy rất nhiều kẻ hung dữ trong phòng của cháu. Sau này tôi biết rằng cháu đã nhìn thấy sinh mệnh tầng thấp trong những không gian khác.

Bảo bối trị bệnh thật sự

Giống như con gái tôi, tôi mắc rất nhiều bệnh tật. Tuy nhiên, vào cuối năm 1998, một người bạn đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Con gái tôi, một đứa bé thậm chí chưa đầy 10 tuổi, nhận xét rằng những động tác của các bài công pháp trông thật đẹp. Khi tôi hỏi cháu xem liệu cháu có muốn học không, cháu nói đầy hứng khởi: “Có ạ.” Đó là một bước ngoặt kỳ diệu trong cuộc đời của cháu.

Tôi đã mua một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và những cuốn sách Đại Pháp khác mà không cần phải tốn nhiều tiền. Tôi dừng xem những chương trình yêu thích trên truyền hình và hàng ngày cùng con gái luyện công và học Pháp. Chúng tôi cũng đọc những bài viết chia sẻ tu luyện của những học viên khác. Tôi ghi âm lại “Những câu chuyện tu luyện Pháp Luân Đại Pháp – tập I” theo tiếng Quảng Đông và bật băng cho gia đình tôi nghe vào những giờ ăn cơm. Theo cách này họ đã hiểu rằng các học viên Đại Pháp là những người tốt luôn tự hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Sau một tháng tôi hiểu rằng chìa khoá cho việc tu luyện là học Pháp và tu tâm của chúng ta!

Một đêm, khi tôi về nhà muộn, chồng tôi đang chơi mạt chược. Con gái tôi khóc lóc vì ngày hôm sau trường học của cháu tổ chức đi dã ngoại mà bố của cháu không muốn ra ngoài để mua đồ ăn trưa cho chuyến đi của cháu. Vì vậy tôi nói với cháu rằng tôi sẽ mua cho cháu. Khi chúng tôi ra khỏi nhà, con gái tôi đã thay đổi thái độ và vui vẻ chào tạm biệt bố. Tôi hỏi cháu: “Trước đó con còn tức tối với bố cơ mà. Sao bây giờ con lại vui vẻ thế?” Cháu trả lời: “Con nhớ Sư phụ dạy chúng ta hãy tốt với mọi người. Ngay cả khi những người khác không tốt với chúng ta, chúng ta vẫn nên đối xử tốt với họ.” Tôi rất vui khi nghe thấy như vậy bởi vì tâm tính của con gái tôi đã được đề cao và được hưởng lợi từ việc tu luyện.

Một ngày, khi con gái tôi đang đứng xếp hàng để mua bữa trưa, một bạn học cùng lớp đã lại gần và hỏi xem liệu có thể vay cháu 1 đôla không. Con gái tôi chỉ có 1,25 đôla. Nhưng cháu đã không do dự và đưa cho người bạn cùng lớp. Sau khi người bạn rời đi, cháu nhìn 25 xu và nghĩ: “Mình có thể mua được gì với 25 xu đây? Mình đoán là mình sẽ mua được một viên kẹo.” Sau đó, các bạn học cùng lớp khác đã biết được điều gì đã xảy ra với con gái tôi và các cháu đã quyết định chia thức ăn của mình cho con gái tôi. Bạn học sinh mà vay tiền đã rất cảm động và ôm chặt lấy con gái tôi. Cô bạn đó hỏi: “Tại sao cậu lại cho mình vay tiền  ngay cả khi cậu không có đủ tiền cho chính mình?” Con gái tôi trả lời, “Mình không nghĩ đến bản thân mình. Mình nghĩ có thể bạn cần tiền hơn mình.”

Sau khi nghe chuyện tôi đã cười và ôm chặt lấy con gái mình. Từ sinh mệnh “vị tư” trở thành “đặt người khác lên trước” chính là con đường mà một sinh mệnh trở về với chân ngã của mình.

Thân thể của một học viên sẽ liên tục được tịnh hoá sau khi chúng ta bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Không lâu sau, con gái tôi đã có thể ăn được mọi loại thức ăn khác nhau mà một bệnh nhân viêm da được khuyến cáo là nên tránh. Làn da bị lở loét của cháu đã thành điều thuộc về quá khứ.

Con gái tôi giờ đây đã là một thiếu nữ và cháu vô cùng cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ. Một lần cháu nói với tôi: “Nếu mẹ con mình không tu luyện Pháp Luân Công, có lẽ chúng ta không còn sống đến ngày hôm nay!” Đối với bản thân tôi, bệnh đau các khớp, đau nửa đầu, đổ mồ hôi về đêm, loạn nhịp tim và u tử cung đều biến mất. Tôi không còn phải dùng bất cứ viên thuốc nào. Tôi nói với bác sỹ của tôi rằng tôi đã trở nên khỏe mạnh vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Bà ấy rất mừng cho tôi và đáp lại: “Vậy thì chị nên tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/21/立照为证-法轮大法是超常的科学-275613.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/19/141126.html

Đăng ngày 12-08-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share