Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-06-2013] Tôi sinh sống tại tỉnh Hắc Long Giang và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998.
Vào năm 1997, tôi bị đau dạ dày, bụng phình to lên, và cảm thấy khó chịu ở gan. Hầu như tôi không thể ăn được gì, ngay cả trái cây cũng không ăn được. Vì mỗi khi ăn vào dạ dày lại bị đau. Tôi chỉ có thể ăn được cháo ngô hoặc bánh. Tôi cũng không thể làm việc được, và hoàn toàn phải dựa vào sự chăm sóc của cha mẹ.
Đại Pháp đã cứu sống tôi
Khi tôi ly dị, con trai chúng tôi khoảng bốn tuổi. Tôi đưa con trai về nhà mẹ đẻ, trên người không có một đồng xu nào, nên chúng tôi phải ở với cha mẹ tôi. Khi tôi đến bệnh viện để khám, tôi được cho biết là bị viêm gan siêu vi B và viêm dạ dày. Tôi đã đến chữa tại Đại học Y khoa Cáp Nhĩ Tân, bác sĩ nói rằng: “Có một viên sỏi nhỏ đang phát triển ở trong gan của cô.” Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, tôi ngồi lên một băng ghế và khóc. Tôi cảm thấy mình không còn tương lai gì nữa: Bởi không có phương pháp nào trị được viêm gan siêu vi B và có một viên sỏi đang phát triển trong gan của mình. Tôi cũng không có tiền và phải trông cậy vào cha mẹ.
Do phải chịu nỗi đau cả về thể chất và tinh thần, tôi như ở trên bờ vực bị suy sụp tinh thần, và không thể ngủ được vào ban đêm. Cha mẹ tôi cũng lén khóc sau lưng tôi. Nhìn thấy cha mẹ ngày càng xanh xao và không được vui vẻ, tim tôi đau quặn. Tôi đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn chưa thể chăm sóc được cho cha mẹ của mình. Đã vậy tôi còn mang đến cho họ nhiều đau khổ. Tôi nghĩ mình nên chết đi. Tôi thường xuyên ở nhà của dì tôi và than thở.
Dì tôi tu luyện Pháp Luân Công và rất thông cảm cho tôi, nên dì cố gắng thuyết phục tôi tập luyện. Bà nói rằng: “Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu con thôi.” Có hai người học viên khác rất tử tế cũng động viên tôi: “Hãy tu luyện Pháp Luân Công. Cô nhất định sẽ hồi phục.” Vì vậy tôi cùng dì ra điểm luyện công. Tôi rất xúc động trước sự chân thành và tử tế của các học viên, và kể cho họ nghe về những gì tôi phải chịu đựng. Họ nói rằng nếu tôi tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, Đại Pháp sẽ giúp tôi thanh lý hết bệnh tật.
Tôi bị thuyết phục và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một buổi sáng sau khi tôi luyện công được khoảng mười ngày, tôi cảm thấy có một bánh xe đang xoay chuyển. Tôi hỏi một học viên khác và người đó nói rằng đó là Pháp Luân đang điều chỉnh thân thể cho tôi và rằng Sư phụ đang quản tôi. Hai mươi ngày sau, tất cả triệu chứng bệnh tật đã biến mất. Tôi đã có thể làm các loại việc nặng nhọc và có rất nhiều năng lượng. Gia đình tôi đã chứng kiến sức mạnh kỳ diệu và phi thường của Đại Pháp. Mẹ tôi và ba người em của tôi, và cả hai em rể, cháu trai và cháu gái cũng đều ra điểm luyện công để học Pháp và luyện các bài công pháp. Cha tôi rất tin vào Đại Pháp. Mặc dù ông không học Pháp nhưng ông rất ủng hộ chúng tôi tu luyện. Gia đình tôi đã hạnh phúc trở lại.
Sau đó, tôi cảm thấy khó chịu trong người. Cha mẹ tôi sợ rằng tôi có thể bị tái phát, nên họ đưa tôi đến bệnh viện của huyện để kiểm tra chức năng gan. Kết quả thật sự không thể tin được. Căn bệnh viêm gan siêu vi B vốn không thể chữa được đã khỏi hoàn toàn. Rất nhiều năm cho đến nay, tôi không hề phải uống một viên thuốc nào. Bác sĩ cũng nói rằng chức năng gan của tôi còn tốt hơn cả một người bình thường. Dì tôi là bác sĩ và bà nói với mẹ tôi rằng bệnh viêm gan siêu vi B của tôi đã hoàn toàn được chữa khỏi.
Tôi cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu tôi thoát khỏi tử thần. Giờ đây tôi cảm thấy rất khỏe mạnh và hạnh phúc, cả cha mẹ và con trai tôi cũng vậy.
Tôi xin trình bày trải nghiệm cá nhân để mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, và Pháp Luân Đại Pháp là một môn pháp tốt hướng con người trở thành người tốt. Tôi cũng khuyên họ không nên tin vào những lời bịa đặt của Đảng Cộng sản Trung Quốc và nên nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Em rể của tôi đã cải tử hoàn sinh
Tháng 05 vừa rồi, người em rể thứ hai của tôi đang làm việc trên bánh xe cày ở cánh đồng lúa nước. Bởi vì cậu không biết cách làm, nên đã lắp ngược dây đai. Khi cậu bật nó lên, nó quật cậu ngã xuống đất và đè lên người, nhấn cậu ấy xuống bùn.
Lúc đó không có một ai ở đó. Chú tôi đang ở cách đó khá xa. Thấy không có ai ngồi ở máy, ngay lập tức ông chạy lại, trong khi chân của ông bắt đầu bủn rủn. Ông gọi ngay một người em họ khác của tôi chạy nhanh tới. Họ tìm thấy em rể tôi bị đè dưới bánh xe ở trong bùn. Khi họ lôi cậu lên, họ nhìn thấy mắt và miệng em tôi mở rộng, nhưng cậu không hề thở.
Tôi bảo em họ tôi nhanh chóng chở cậu ấy đến bệnh viện, nhưng em tôi lúc đó vẫn còn chưa tỉnh táo và cậu không thể nhớ ra cậu đã để xe ở đâu. Cuối cùng cậu đã tìm thấy xe và đưa chúng tôi đến bệnh viện. Lúc cậu bắt đầu lái xe đi, một người em họ khác của tôi đã quỳ xuống đất và la lên: “Sư phụ Lý, xin hãy cứu lấy đệ tử của Ngài!”. Cô khóc to cho đến khi chiếc xe chạy đi khuất tầm mắt.
Trên đường đến bệnh viện, em rể tôi tỉnh lại. Cậu duỗi chân và tay ra rồi kêu lên. Hai người em gái của tôi đều có mặt ở bệnh viện. Bác sĩ không muốn giữ em họ tôi và nói hãy nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện của huyện. Các em gái tôi cũng đến đó.
Một trong hai người em gái của tôi bắt đầu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cô lặp đi lặp lại không ngừng cho đến khi tới bệnh viện. Bác sĩ thấy rằng em tôi đang ở trong tình trạng rất nguy kịch nên nói chúng tôi nên đưa cậu tới bệnh viện thành phố. Lúc đó vợ của cậu (là em gái tôi) vừa tới. Cô rất bình tĩnh và nói: “Chúng tôi không đi đâu cả. Anh ấy sẽ ổn thôi. Cứ để anh ở đây tại bệnh viện của huyện là được rồi.” Nhân viên bệnh viện huyện vẫn lo ngại rằng họ không cứu được cậu ấy nhưng họ đã cho cậu nhập viện.
Em gái tôi rất bình tĩnh. Cô nghĩ rằng: “Chồng tôi tin vào Sư phụ và Đại Pháp và anh rất ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Chắc chắn Sư phụ sẽ cứu anh và không có gì phải lo cả. Đến đêm nay, anh ấy sẽ tỉnh lại thôi”. Mọi chuyện đã xảy ra đúng như thế. Đến đêm, em rể rôi đã tỉnh dậy. Cậu ôm lấy con trai vào lòng và khóc. Em tôi đã nói với cậu rằng: “Pháp Luân Đại Pháp đã cứu anh. Nếu không có Sư phụ Lý, anh đã mất mạng rồi”. Em rể tôi rất vui mừng và biết ơn, và cậu ấy đã tin rằng những gì Pháp Luân Đại Pháp giảng hoàn toàn là thật.
Con trai tôi làm gì cũng thuận lợi
Con trai tôi làm việc ở ngoài thành phố. Nó có ba u nang bã nhờn ở cổ và được bác sĩ khuyên là nên phẫu thuật để cắt bỏ chúng.
Bảo hiểm y tế ở công ty của nó không được tốt, nên việc phẫu thuật sẽ rất tốn kém. Con tôi quan tâm nhiều về tiền bạc và nó kể với tôi rằng nó sẽ về bệnh viện địa phương để mổ. Tôi nói với nó rằng, nếu nó về nhà thì công việc sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ chưa nên về nhà.
Tôi nói nó chỉ cần đơn giản niệm trong đầu một cách thành kính rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” thì bệnh sẽ khỏi. Nó đồng ý và nói: “Con sẽ làm như vậy.” Một vài ngày sau, nó gọi và nói: “Mẹ ơi, không thấy hiệu quả gì cả.” Tôi bèn hỏi: “Thế con có nói con muốn nhanh chóng hết các u nang này không?” Nó trả lời: “Có”. Tôi nói tiếp: “Hãy đừng nghĩ gì cả, kể cả mấy cái u nang. Mỗi ngày, cứ thành tâm lặp lại câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và chỉ vậy thôi là được”. Nó đồng ý.
Con trai tôi về nhà vào dịp Tết và nói: “Mẹ, Pháp Luân Đại Pháp đúng là Pháp tốt nhất thế giới này.” Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nó nói: “Mẹ, hãy nhìn xem. Mấy cái u trên cổ con đã biến mất rồi.” Tôi nhìn xem và đúng là vậy, chúng đã biến mất.
Con trai tôi nói rằng hồi trước Tết, khi đang lái xe máy trên đường, một chiếc xe ba bánh đâm vào nó và khiến nó bị văng ra xa một đoạn. Chiếc xe ba bánh bị hỏng nặng, nhưng nó thì không sao cả. Nó đã đòi 1.000 tệ để sửa xe. Vào một lần khác, nó đang lái xe thì một chiếc xe hơi đâm vào nó và kéo nó đi xa nhiều mét. Chiếc xe của nó bị hỏng, còn nó bị văng ra nhưng chỉ bị vài vết trầy xước nhẹ. Người chủ chiếc xe hơi muốn đưa cho nó một chút tiền để sửa xe. Nhưng nó nghĩ: “Có lẽ bởi vì lần trước mình đã nhận 1.000 tệ nên lần này mới tiếp tục bị ngã xe.” Vậy nên nó từ chối không nhận tiền.
Con trai tôi thực sự tin vào Đại Pháp bởi vì nó chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp, và mỗi ngày đều thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Năm ngoái, nó mở một cửa hàng làm tóc, và chỉ trong tám tháng nó đã kiếm được sáu mươi ngàn tệ. Nó làm gì cũng rất thuận lợi. Nó tâm niệm với bản thân rằng tin tưởng vào Đại Pháp đã ban cho nó nhiều phúc lành.
Dì tôi cuối cùng đã có thể nở nụ cười trên mặt
Người dì lớn nhất của tôi phải chịu đựng chứng huyết áp cao, đau tim, viêm phế phản, các chứng đột quỵ, và rối loạn tiêu hoá. Bà không thể ngủ mỗi đêm trừ khi bà uống bốn viên thuốc ngủ, và mỗi năm đều tốn rất nhiều tiền thuốc. Sau khi chồng bà mất việc, bởi vì họ có nhiều con cái và chi tiêu gia đình lại khá cao, nên chồng bà phải tới hiệu thuốc mua chịu. Điều này đã gây ra áp lực tài chính rất lớn cho gia đình. Hoàn cảnh này làm dì tôi rất đau khổ về tinh thần.
Sau đó, con trai bà nghe nói rằng luyện tập Pháp Luân Công có thể giúp chữa bệnh nên nói với mẹ nó rằng: “Mẹ nên tu luyện Pháp Luân Công đi.” Dì tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, và tất cả các chứng bệnh của bà đã biến mất.
Bà cũng bỏ hút thuốc sau khi luyện tập được khoảng ba đến bốn ngày: bà đã hút thuốc trong suốt hơn 30 năm nay.
Cuối cùng bà đã có thể nở nụ cười trên khuôn mặt và mỗi ngày bà đều thấy hạnh phúc. Khi các con của bà thấy bà đã hồi phục hoàn toàn, chúng đều cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu mẹ chúng và cũng cứu cả gia đình chúng.
Chú tôi, con gái lớn của chú ấy, con trai lớn và con dâu, cháu trai và cháu gái đều đến điểm luyện công của Pháp Luân Công. Các con của dì tôi đều tin vào Đại Pháp và đều được ban phúc lành.
Những điều này thực sự đã xảy ra đối với gia đình tôi và gia đình dì tôi sau khi chúng tôi luyện Pháp Luân Công. Đừng bao giờ tin vào những lời bịa đặt của ĐCSTQ. Xin hãy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và tôi tin rằng điều tốt sẽ đến với bạn, đó hoàn toàn là thật.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/12/相信法轮功-重获新生-275115.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/2/140792.html
Đăng ngày 10-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.