Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-05-2013] Tôi từng là một người phụ nữ rất nóng tính, sẽ đấu tranh đến cùng và không có lòng thương xót. Nhiều năm xung đột đã gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe tôi. Tôi bị bệnh tim, viêm thận, viêm dạ dày và mất ngủ mãn tính. Có lúc tôi phải nhờ một người chuyên chăm sóc cho mình. Khi bệnh viện không thể điều trị các bệnh tật của tôi, tôi quyết định tập luyện Pháp Luân Công và đã được chữa khỏi!

Những doanh nhân nổi tiếng chia sẻ Đại Pháp

Khi gia đình chúng tôi mở rộng kinh doanh, chồng tôi và tôi đã quản lý công việc đó. Chúng tôi đã trở thành những doanh nhân nổi tiếng trong khu vực. Chúng tôi sở hữu một nhà máy lớn chi phối thị trường địa phương và có hơn 100 nhân viên. Trong khi nhiều doanh nghiệp đang bị thua lỗ, nhà máy sản xuất của chúng tôi tiếp tục khởi sắc. Nhà máy được đặt tại một vùng nông thôn với rất ít học viên Pháp Luân Công sống gần đó. Tuy nhiên, tôi tự tin mình có thể thực hiện công việc tình nguyện của 10 hay 100 học viên, bởi vì giúp mọi người hiểu về Pháp Luân Công là rất quan trọng đối với tôi. Tôi có thể bận rộn điều hành việc kinh doanh, nhưng tôi đã tận dụng lợi thế với vai trò là một chủ doanh nghiệp để giảng chân tướng cho các nhân viên và khách hàng mới.

Nhà máy tọa lạc trong một khu vực nông thôn ở Nội Mông Cổ nên tôi có rất nhiều cơ hội gặp gỡ những mục dân (người chăn gia súc) Mông Cổ. Khi các mục dân đến giao hàng cho nhà máy, tôi đã mời họ dùng bữa trưa miễn phí để họ ở lại lâu hơn và tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Tôi không thạo tiếng Mông Cổ, nhưng tôi đã tìm một thông dịch viên để dịch cho mình. Tôi đã cứu rất nhiều mục dân khỏi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) theo cách này.

Được cảnh sát trưởng cũng như nhân viên kính trọng

Có một khoảng thời gian khi các đồng tu và tôi phân phát một khối lượng lớn các đĩa DVD biểu diễn Thần Vận. Cảnh sát trưởng địa phương biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Một ngày, ông đã đến để “nói chuyện” với tôi, nhưng đã bị chồng tôi chặn lại ở bên ngoài. Vài ngày sau, cảnh sát trưởng gọi điện cho tôi khi tôi ở văn phòng một mình. Tôi đã có cơ hội để giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy nói trước khi gác máy: “Sau này khi gặp khó khăn, tôi sẽ đến nhờ cô giúp đỡ. Là một người tốt như vậy, tôi biết cô sẽ giúp tôi.”

Vào mùa thu năm 2011 khi nhà máy bận rộn nhất, một phần ba số nhân viên của tôi đột nhiên bị bệnh. Tất cả họ đều bị nôn mửa, tiêu chảy và nằm liệt giường trong ký túc xá. Trước đây tôi đã giảng chân tướng cho tất cả nhân viên và thuyết phục họ thoái Đoàn thanh niên của ĐCSTQ thành công. Tôi bảo họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và bảo họ nghỉ ngơi. Sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra. Quản đốc của họ đã đến vào buổi trưa để cho tôi biết rằng tất cả đã phục hồi và muốn trở lại làm việc. Tôi nói với ông: “Không được, sức khỏe của họ là trên hết và họ phải nghỉ ngơi.” Quản đốc khẳng định: “Tất cả chúng tôi đã hoàn toàn hồi phục sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tất cả những nhân viên bị bệnh đã trở lại làm việc vào buổi trưa và việc sản xuất đã vận hành bình thường trở lại. Tôi vô cùng xúc động. Sư phụ từ bi đã chữa khỏi cho họ.

Trước đây có rất nhiều tên côn đồ trong khu vực này và thường xuyên gây ẩu đả. Kể từ khi tiếp nhận công việc quản lý vào năm 2004, tôi đối xử tốt với các nhân viên. Họ đã chịu ảnh hưởng bởi lòng từ bi mà tôi thể hiện thông qua việc tu luyện Pháp Luân Công nên bắt đầu hòa thuận và làm việc tốt với nhau. Như thể họ đang làm việc cho công việc của chính gia đình mình, vì họ không phàn nàn về công việc và làm việc rất tốt. Hiếm khi có một cuộc ẩu đả xảy ra tại nhà máy thêm nữa. Thực sự giống như Sư phụ giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Chia sẻ nguyên lý được và mất

Một ngày, một khách hàng bán cho tôi hàng hóa tổng cộng 16.000 nhân dân tệ. Tôi đã trả ông bằng tiền mặt và đưa cho ông hai biên lai và ông đã ký biên nhận thanh toán đầy đủ bằng tiền mặt. Ông đã trở lại 10 ngày sau đó và nói rằng tôi chưa hề trả tiền cho ông. Tôi cố gắng giải thích cho ông và khuyên ông thử nghĩ xem đã để tiền ở đâu. Mặc dù tôi đã trả tiền cho ông, ông vẫn khăng khăng rằng con dâu ông không nhận được thanh toán. Ông yêu cầu khoản thanh toán và không chịu rời đi và tôi đã không thể làm việc.

Tôi nhớ những điều Sư phụ đã dạy cho chúng ta về được và mất. Tôi quyết định trả cho ông ấy một lần nữa vì tôi biết những gì thuộc về tôi sẽ trở lại với tôi theo một cách nào đó. Tôi bảo ông dẫn con trai và con dâu ông đến đây vì lần này tôi muốn trả tiền trước mặt tất cả họ. Sau khi họ đến, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công, nói với họ về nguyên lý được và mất, và tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ. Tất cả họ đều đồng ý thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Tôi nói thêm: “Nếu không phải là học viên Pháp Luân Công, tôi sẽ không bao giờ trả tiền cho các bạn một lần nữa. Tôi có thể đảm bảo rằng các bạn sẽ không giành phần thắng nếu đưa ra tòa vì tôi có biên lai chứng minh rằng tôi đã trả tiền đầy đủ.” Con dâu của ông nói: “Cô là một phụ nữ rất tốt.” Họ đã lấy tiền, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu.

Gia đình trải nghiệm những lợi ích của việc tôi tu luyện Pháp Luân Công

Chồng tôi và tôi đều đến từ những đại gia đình. Chúng tôi có tổng cộng hơn 200 người thân. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đều đối xử tốt với cả hai bên gia đình và họ đã chứng kiến những ảnh hưởng tích cực của Pháp Luân Công thông qua tôi. Tất cả 200 người thân của chúng tôi đã thoái ĐCSTQ và/hoặc các tổ chức liên đới, một số cũng tu luyện Pháp Luân Công. Những người khác có thể chưa bắt đầu tu luyện, nhưng tất cả họ đều nghĩ tốt về Pháp Luân Công. Họ thậm chí còn thuyết phục bạn bè của họ thoái khỏi các tổ chức ĐCSTQ và đưa tôi danh sách để tôi có thể công bố việc thoái xuất của họ trực tuyến. Chồng và các con tôi thường nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cả gia đình tôi đang sống trong hồng ân của Pháp Luân Công và chúng tôi rất hạnh phúc.

Em út của chồng tôi lên tám tuổi khi bố chồng tôi qua đời. Chồng tôi và tôi đã giống như cha mẹ của cậu ấy. Cậu đặc biệt gắn bó với tôi khi còn nhỏ và xem tôi như mẹ của mình. Để cho cậu ấy có những cơ hội tốt hơn, tôi sắp xếp để có được một giấy phép cư trú tại thành phố cho cậu khi cậu 18 tuổi. Tôi đã tìm cho cậu một công việc tại một công đoàn tín dụng khi cậu tốt nghiệp đại học. Tôi cũng mai mối cho cậu và tìm cho cậu một người vợ. Cả hai đều có mức lương rất tốt, có một cuộc sống thoải mái và đã có một bé trai kháu khỉnh. Tuy nhiên, cậu đã qua đời trong một tai nạn xe hơi ở tuổi 34. Điều đó làm gia đình tôi suy sụp. Chồng tôi đang làm việc trong nhà máy sản xuất cách nhà 400 dặm vào ngày hôm đó, vì vậy tôi phải gánh vác việc chăm sóc gia đình và thu xếp tang lễ.

Đầu tiên tôi đã phải nhờ người chăm sóc vợ cậu và mẹ chồng tôi. Cả hai đều bị ốm và tin tức khủng khiếp đó đã làm cho nó tồi tệ hơn. Khi tìm được cho họ một người chăm sóc và một bác sĩ, tôi rời khỏi nhà để thu xếp việc tang lễ.

Tôi chưa bao giờ đến nhà hoả táng trong đời. Tôi sợ nó từ khi còn nhỏ nhưng tôi không có lựa chọn. Tôi xin Sư phụ bảo vệ tôi và nói với bản thân mình không có gì phải sợ. Lúc tôi đến nhà hỏa táng là đã hơn 10 giờ đêm. Không có người phụ nữ nào khác ngoại trừ tôi. Tôi đã rất sợ đến nỗi liên tục nghĩ đến Sư phụ để giữ bình tĩnh. Đồng nghiệp của em chồng tôi và người thân của chúng tôi theo dõi trong khi tôi sắp xếp mọi thứ một cách bình tĩnh và kiên nhẫn. Họ thấy rằng tôi vẫn tử tế, kiên nhẫn và khoan dung ngay cả khi tôi đang đau xót cho em chồng tôi, người mà giống như một người con trai đối với tôi. Ông chủ của em chồng tôi nói: “Cô là một phụ nữ rất đặc biệt! Tôi thật kính phục cô!” Tôi trả lời: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi được dạy như vậy.” Nhiều người tại lễ tang đã bày tỏ sự biết ơn sâu sắc đối với Pháp Luân Công.

Mẹ chồng tôi đang sống với cặp vợ chồng trẻ và bây giờ con trai bà đã qua đời, em dâu của tôi trở thành người mẹ độc thân. Nuôi con một mình đã là một thách thức, chứ chưa nói đến việc chăm sóc mẹ chồng. Tôi quyết định mua một căn hộ cho mẹ chồng tôi để cô ấy không phải dọn đi. Tôi mua cho bà một căn hộ khoảng 60 mét vuông vì tôi chỉ có khả năng chi trả tới đó. Tôi nghĩ rằng chừng đó là đủ không gian cho một người nhưng bà phàn nàn nó quá nhỏ và có thành kiến với tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục đối xử tốt với bà và không có cảm giác khó chịu.

Em trai thứ hai chồng tôi có cuộc sống rất khó khăn. Tôi đã mua cho cậu ấy một ngôi nhà ở thị trấn và sau đó tìm một công việc cho con trai của cậu. Khi con trai của cậu thất nghiệp, tôi đã cho con trai cậu quản lý một cửa hàng cho tôi. Cháu điều hành cửa hàng rất tốt và tạo ra rất nhiều lợi nhuận. Khi con trai của cậu biết được sự thật về Pháp Luân Công, cháu nhận ra rằng tất cả là nhờ sự lời dạy của Pháp Luân Công mà tôi đã trở thành một người sẵn sàng giúp đỡ họ mà không đắn đo điều gì. Cháu rất biết ơn Pháp Luân Công và thường chia sẻ với mọi người những gì cháu biết về pháp môn. Cháu cũng đã thuyết phục được rất nhiều người thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ.

Không muốn mẹ chồng sống một mình nên tôi đã chuyển gia đình ba người của em gái chồng tôi từ một ngôi làng nông thôn đến thị trấn để sống với bà. Tôi mua cho họ những thứ họ cần hết lần này đến lần khác và chăm sóc tốt cho họ. Mẹ và gia đình em gái chồng tôi hiện đang sống vui vẻ bên nhau. Tất cả họ đều biết niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và luyện các bài công pháp.

Vợ của anh trai tôi qua đời khi ngoài 20 tuổi. Thật không dễ dàng cho anh khi phải nuôi con một mình và tôi đã giúp anh bằng mọi cách có thể. Tôi cũng trả tiền học phí cho cháu trai mình. Sau khi cháu trai tôi tốt nghiệp một trường dạy nghề, tôi đã giúp cháu tìm được một công việc. Tôi cố gắng giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh trai tôi nhiều lần nhưng anh bác bỏ tất cả mọi thứ tôi nói bởi vì anh đã trở thành nạn nhân của những tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công của Trung Quốc.

Tôi mơ thấy anh tôi vào đêm trước khi tôi biết anh bị bệnh. Tôi thấy mình đến nhà anh và nhìn thấy một cơn lũ đã giết chết nhiều người. Tôi nhìn thấy đầu của anh tôi nhấp nhô trên mặt nước. Tôi chìa tay và kéo anh ra khỏi nước. Hôm sau tôi gọi điện cho anh và phát hiện ra anh bị bệnh tim, gọi là chứng hẹp van hai lá. Cơ thể anh sưng lên và anh thậm chí không thể đi lên hoặc xuống cầu thang. Bệnh viện từ chối cho anh nhập viện vì vậy tôi khuyên anh thử tập Pháp Luân Công. Anh chỉ đồng ý tập thử vì anh không muốn chết. Anh đã hồi phục hoàn toàn chỉ trong 22 ngày.

Em trai tôi và vợ cậu ấy, sau khi chứng kiến sự thay đổi về sức khỏe và tính tình của tôi, cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Em trai tôi bị đột quỵ nhưng bây giờ cậu hoàn toàn khỏe mạnh và hạnh phúc. Tôi cũng đã giúp con của cậu ấy tìm được việc làm.

Chồng, con trai, con dâu, cháu trai, con gái và con rể tôi tất cả đều nghĩ tốt về Pháp Luân Công. Họ thường nghe các bài giảng của Sư phụ, xem DVD có các sự kiện quan trọng về Pháp Luân Công và chia sẻ với mọi người những gì họ biết về pháp môn. Họ đã thuyết phục nhiều người thoái ĐCSTQ và/hoặc các tổ chức liên đới. Họ cũng giới thiệu Pháp Luân Công cho nhiều người.

Chồng tôi giúp đỡ và bảo vệ tôi giảng chân tướng

Khi chúng tôi phân phát các tài liệu giảng chân tướng, chồng tôi thường chở tôi và các đồng tu đến các làng nông thôn. Anh cũng giúp chuyển máy tính, máy in và vật tư văn phòng đến nhà các học viên khác. Khi cảnh sát đến gây khó dễ, anh luôn đứng lên bảo vệ tôi.

Một ngày, 11 nhân viên cảnh sát từ Cục Công an địa phương đến nhà tôi. Họ lên kế hoạch để bắt tôi nhưng họ không thể tìm thấy bất kỳ tài liệu giảng chân tướng hoặc sách Pháp Luân Công để làm bằng chứng biện minh cho việc bắt giữ. Thực ra, Điều 35 và Điều 36 của Hiến pháp Trung Quốc quy định công dân Trung Quốc có quyền tự do ngôn luận và tự do tín ngưỡng tôn giáo.

Chồng tôi rất tôn trọng tôi. Anh luôn thảo luận về mọi thứ với tôi trước khi đưa ra quyết định. Anh cũng biết rằng thiện ác hữu báo. Anh luôn cố gắng để trở thành một người tốt hơn. Đây có lẽ là lý do tại sao trời đã ban phúc cho anh có một doanh nghiệp thành công.

Chân thành và từ bi cảm động nhân tâm

Đúng như Sư phụ giảng:

“[…] một người luyện công, cả nhà được lợi ích.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia, tạm dịch)

Sư phụ cũng giảng:

“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà lụy, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi.” (Người tu cần tránh, Tinh tấn yếu chỉ)

Nếu tôi không được tu luyện Pháp Luân Công, bây giờ tôi có thể đã qua đời vì nhiều khổ nạn trong cuộc sống. Tôi sẽ không bao giờ quá hào phóng trong việc giúp đỡ gia đình và người thân của mình vượt qua thời kỳ khó khăn mà không mong nhận lại gì. Tôi luôn tin rằng sự chân thành và lòng từ bi của một học viên Pháp Luân Công cuối cùng sẽ cảm động trái tim của họ. Anh tốt với với tôi thì tôi tốt với anh là điều người thường cũng có thể làm được, nhưng một người tu luyện phải giữ được thiện tâm ngay cả khi phải đối mặt với dã tâm hoặc sự bất công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/9/【庆祝513】一个私企老板的修炼故事-272875.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/19/140007.html

Đăng ngày 20-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share