Bài viết của một học viên hải ngoại
[MINH HUỆ 29-04-2013] Tôi muốn chia sẻ về một khổ nạn mà tôi từng gặp phải; nó đã kéo dài trong suốt hơn một năm. Tôi hy vọng rằng bài chia sẻ này sẽ có ích cho các học viên đang trải qua can nhiễu tương tự. Xin vui lòng bỏ qua nếu bài chia sẻ của tôi vẫn cho thấy chấp trước vào luân hồi, hoặc chấp trước vào chứng thực bản thân.
Vào cuối năm 2011, tôi vô tình xem một bộ phim trinh thám, nó đã khiến tôi bị trầm cảm trong suốt hơn một năm. Tôi đã rất chấp trước vào bộ phim, cuốn tiểu thuyết mà nó chuyển thể và nền văn hoá của quốc gia đó. Trầm cảm khiến tôi không thể tập trung học Pháp được, tôi cảm thấy thích đọc nhiều hơn về nó mỗi ngày. Năm 2012, tôi đã đi đến đất nước đó để đưa tin về buổi biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận. Sau khi hoàn tất công việc, tôi đã có một chuyến du lịch ngắn ngày ở đất nước này. Rất nhiều “ký ức” đã trở về với tôi giống như một làn sóng. Trên thực tế, tôi không thể nhìn thấy kiếp trước của mình, và đó chỉ một thứ cảm giác mạnh mẽ. Tôi cảm thấy rằng tôi đã từng chuyển sinh ở đất nước đó. Sau này, mặc dù tôi không còn xem bộ phim đó nữa, nhưng tôi vẫn bị cuốn vào phim ảnh hoặc các bộ phim truyền hình trên TV về đất nước đó. Tôi tiếp tục đọc về những thứ này một cách thường xuyên, và lãng phí rất nhiều thời gian.
Đối với một số học viên, những thứ này chỉ là để đọc thêm cho biết, nhưng đối với tôi, sự say mê này mạnh mẽ đến mức tôi cảm thấy như mình đang tồn tại ở hai thế giới. Tôi cảm thấy bình thường bất cứ khi nào tôi học Pháp cùng với các học viên hoặc làm các hạng mục Đại Pháp, nhưng khi tôi say mê những thứ này, tôi cảm thấy như mình đang ngủ mơ trong một thế giới hỗn loạn.
Tôi đã cố gắng bỏ nó rất nhiều lần, như thể “thoái xuất”. Thỉnh thoảng khi tôi bận làm các hạng mục, tôi có thể ngừng việc này lại vài ngày, nhưng sau đó lại bị “nghiện” trở lại. “Thoái xuất” là cách mà người thường bỏ đi những thứ họ nghiện, giống như con đường tu luyện tiểu đạo. Nó chỉ làm lãng phí thời gian, và nó không có hiệu quả chút nào. Nó giống như việc mở thiên mục. Khi một người đề cao trong tu luyện thì họ chỉ cách xa đích đến một bước chân, nhưng nếu không đề cao trong tu luyện thì khoảng cách sẽ là cả hàng chục ngàn dặm. Tôi đã dùng phương pháp chậm nhất, nhưng làm cách nào để tôi có thể nâng cao tâm tính của mình? Tất cả mọi người sẽ mô tả điều này như là một thứ “tình”, nhưng đối với tôi nó quá mơ hồ.
Hằng ngày tôi đều học Pháp với cha mình. Tôi cũng đến nhóm học Pháp vào cuối tuần. Tuy nhiên, tôi thường hay quên và chỉ nhớ được vài từ trong khi học Pháp. Tôi nhắc nhở bản thân không được đãng trí, nhưng không lâu sau, trạng thái giống như mơ ấy lại quay trở lại. Hơn nửa năm sau, tôi chợt nhận ra rằng tôi đã không học Pháp suốt thời gian đó. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn học Pháp đều đặn mỗi ngày, nên tôi đã không thể nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Mùa thu năm ngoái, tôi cố gắng học Pháp tại nhiều địa điểm khác nhau. Sau cùng, sau khi học Chuyển Pháp Luân hằng ngày, tôi đọc cả cuốn sách vào mỗi cuối tuần. Tôi khá tinh tấn trong một vài tuần, sau đó lại giảm bớt nhiệt tình. Tôi rất thất vọng. Trong tâm tôi, tôi cũng nhờ Sư phụ gia trì, nhưng cách đó cũng không có hiệu quả. Tôi đã rất thất vọng và cảm thấy muốn bỏ cuộc.
Vào đầu năm nay, cha tôi đã trải qua khảo nghiệm sinh tử. Sư phụ đã cứu ông. Trong quá trình này, tôi cũng quan sát các khảo nghiệm mà tôi vẫn mãi không vượt qua được, nó rất giống với tình trạng của cha tôi. Tuy nhiên, nó không phải là khảo nghiệm để lấy đi thể xác của tôi, mà đúng hơn, là lấy đi cuộc sống của một người tu luyện. Khi gặp phải những khó khăn khác, thậm chí tâm của tôi cũng không thuần tịnh. Tôi muốn học Pháp một cách tinh tấn và luyện các bài công pháp. Tuy nhiên, mê TV và các câu chuyện luân hồi đã bào mòn ý chí của tôi, khiến tôi không thể học Pháp. Sư phụ đã giảng:
“Nếu chư vị không thể duy trì trong việc học Pháp, thì không có hy vọng.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Cựu thế lực biết rất rõ rằng đây là cách “hiệu quả” nhất để khiến tôi từ bỏ tu luyện.
Tôi đã không cải thiện được nhiều, ngay cả sau khi tôi nhận ra vấn đề. Tôi bình tĩnh trở lại được một vài ngày, sau đó nó lại bắt đầu quay trở lại. Niềm đam mê của tôi chuyển hướng sang nghệ thuật hội hoạ trong Triều đại Bắc Tống, thứ nghệ thuật đã được kết hợp với những cái tình biến dị của thời hiện đại. Tôi thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng đây chỉ là một triều đại, vì vậy nếu tôi chấp trước vào các kiếp sống trước đây của tôi, và có rất nhiều triều đại như vậy, chẳng phải nó sẽ là vô tận sao?
Trước khi tôi đi đến đất nước khác để viết bài về Thần Vận, chấp trước này đã lên đến đỉnh điểm. Tôi đã khóc mỗi ngày và tâm tôi vô cùng đau đớn. Tôi luôn luôn cố gắng giữ mình ở một trạng thái tu luyện tốt trước khi hạng mục quan trọng này bắt đầu. Tuy nhiên lần này, trước khi tôi đáp chuyến bay, tôi vẫn không thể bỏ được cuốn tiểu thuyết trên tay xuống. Tôi đã không ngừng đọc cho đến ngày mà buổi trình diễn được bắt đầu.
Tôi không cần phải tiến hành các cuộc phỏng vấn hoặc chụp hình, vì vậy tôi đã có thể bình tĩnh lại và ngồi xem buổi biểu diễn. Tôi nghĩ rằng: “Đừng nghĩ về bất cứ điều gì trong khi xem Thần Vận, hãy phó thác mình cho Sư phụ.” Mặc dù đây không phải là một ý nghĩ thuần khiết, nhưng Sư phụ vẫn giúp đỡ tôi. Vào cảnh cuối khi hình ảnh của Sư phụ xuất hiện trên tấm màn sân khấu, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là tôi lại nhìn thấy Sư phụ đang mỉm cười với tôi.
Lợi thế của việc học Pháp với các học viên địa phương là họ nói chuyện rất dài, nên nếu tôi bị đãng trí, thì tôi vẫn có đủ thời gian để quay trở lại với Pháp. Sau khi tôi học Pháp được một lúc, thì những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt của tôi. Vào đêm thứ hai, tôi đã xoá các cuốn tiểu thuyết trên chiếc điện thoại của mình trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.
Tôi đã khóc suốt nửa phần đầu của buổi biểu diễn năm nay, nhưng không phải trong nửa phần còn lại của buổi biểu diễn.
Sư phụ đã giảng:
“Đúng vậy đó, chính là như thế, dẫu chuyển sinh đến nơi đâu, ký ức của họ vẫn còn. Giống như ổ cắm điện, cắm phích vào là điện sẽ thông qua”. (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Ngày hôm đó, tôi nhận ra rằng nó là ổ cắm dành cho người thường. Tuy nhiên đối với người tu luyện, thì nó có thể là một rào cản.
Tôi nhớ mình từng đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm, trong đó tác giả có nhớ lại một kiếp sống trước của cô ấy. Kiếp sống này lưu lại với cô ấy và liên tục can nhiễu người học viên này. Sau đó, người học viên đã dùng từ bi để thiện giải nó. Tôi từng có cảm giác giống như vậy trước đây, và thực sự cảm thấy rằng cuộc sống này bị tổn thương sâu sắc về mặt tình cảm, và vì thế đã sống một cuộc sống khá nghèo nàn. Lần này, tôi đã không dừng lại ở những cảm giác; tôi ngộ ra rằng những đời trước của mình vẫn còn tồn tại bởi vì tên của chúng đã được lưu giữ trong lịch sử. Mặc dù chúng đã thành lập nền văn hoá cần thiết cho Chính Pháp, nhưng không đồng hoá với Đại Pháp, do vậy chúng cũng là thành phần của vũ trụ cũ. Chúng sẽ can nhiễu đến tôi nếu tôi chấp trước vào chúng.
Sư phụ đã giải thích về nguồn tư tưởng trong bài kinh văn “Các đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”. Tôi đã học bài giảng này rất nhiều lần trong năm nay, và đã ngộ ra được từ đó. Tuy nhiên, tôi đã không nhận ra sau khi trở về nước rằng những thứ mà tôi bị chấp trước vào hoàn toàn không phải là tôi. Chúng là những khái niệm và chấp trước được củng cố và phóng đại bởi nhiều kiếp sống ở các tầng thứ khác nhau của tôi. Điều gì đã khiến tôi chấp vào nó lâu như vậy? Chúng hoàn toàn không phải là tôi!
Sư phụ đã giảng:
“Sinh mệnh mà chư Thần xem thường nhất là những sinh mệnh không tự tìm được chính bản thân, là cái gì cũng không đủ chính niệm. Tìm không được bản thân, lời không thực lòng, làm việc quá cực đoan, không có cái tôi, chư vị nói độ ai đây? Đó là chư vị sao? Chư Thần xem thường nhất là những sinh mệnh như vậy. Những người như vậy đã vào trong các đệ tử Đại Pháp nhưng lại không ở trong Pháp, thật là đáng tiếc, không có chính niệm.” (Giảng Pháp tại hội nghị học viên từ khu vực châu Á và Thái Bình Dương [2004])
Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình sau khi đọc đoạn giảng Pháp này.
Sau khi trở về nhà, tôi học Chuyển Pháp Luân. Sư phụ giảng:
“Tất nhiên nghiệp lực không chịu, nên người ta sẽ có nạn, có trở lực. Tuy nhiên nghiệp lực tư tưởng là can nhiễu trực tiếp đến đại não con người, từ đó ở trong tư tưởng có những [lời lăng] mạ Sư phụ, [lăng] mạ Đại Pháp, nghĩ ra những tà niệm và những lời [lăng] mạ người ta. Thế là, có những người tu luyện không hiểu đó là chuyện gì, lại còn tưởng rằng bản thân mình nghĩ thế”.
Và
“Cũng có người tưởng rằng đó là phụ thể; nhưng nó không phải là phụ thể, mà là nghiệp tư tưởng phản ánh lên đại não của con người mà tạo thành như vậy. Có người chủ ý thức không mạnh, bèn thuận theo nghiệp tư tưởng làm điều xấu; người này vậy là kết thúc, rớt xuống rồi”. (Chủ ý thức phải mạnh, Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)
Lúc đó, tôi nhận ra rằng can nhiễu này có thể được gây ra bởi một thứ gì đó nặc danh. Nó khác với nghiệp tư tưởng, nhưng cũng là một loại nghiệp, khiến tôi không thể phân biệt nó với bản thân mình, và thuận theo nó để làm việc xấu.
Sư phụ giảng tiếp:
“Nhưng đại đa số người ta có thể lấy tư tưởng chủ quan rất mạnh (chủ ý thức mạnh) để bài trừ nó, phản đối nó. Như thế, minh chứng rằng cá nhân ấy có thể độ được, có thể phân biệt rõ tốt xấu, cũng chính là ngộ tính tốt; Pháp thân của tôi sẽ giúp đỡ họ tiêu trừ đại bộ phận loại nghiệp tư tưởng này. Tình huống này tương đối hay gặp. Một khi xuất hiện, chính là để xem bản thân có thể chiến thắng tư tưởng xấu đó không. Ai có thể kiên định, thì nghiệp có thể tiêu.” (Chuyển Pháp Luân)
Đây cũng là điều mà tôi cần phải làm; khi những nghệ thuật tranh ảnh này lại xuất hiện trong tâm trí tôi và làm cho tôi cảm thấy “đau”, tôi đã bài trừ chúng, và nói với bản thân: “Chúng không phải là tôi, chân ngã của tôi không thấy chúng tốt.”
Vài ngày sau đó, có một câu xuất hiện trong đầu tôi: “Những kiếp trước của tôi chỉ là những bộ y phục được làm từ tro bụi.”
Cuối cùng, tôi đã có thể đưa ra quyết định không xem phim hoặc TV nữa. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy thích xem phim hoạt hình, nhưng tôi cũng không xem chúng! Tôi nhận ra rằng nếu tôi không thể kiểm soát được bản thân mình sau khi đã được thanh lọc nhờ xem Thần Vận, tôi sẽ rất khó khăn để kiểm soát bản thân mình sau khi xem những thứ này, và tôi sẽ dần dần bị huỷ hoại.
Dĩ nhiên, vì tôi làm việc cho đài truyền hình, tôi vẫn phải xem tin tức và phim truyện. Nhưng đó chỉ là để nghiên cứu, và sẽ không gây ra các chấp trước.
Sau đó, trong khi đưa tin về Thần Vận ở một quốc gia khác, tôi thấy chương trình “Đường Quân”. Chính niệm kiên định đã giúp tôi lập tức vượt quan.
Những tình cảm đó đã quay trở lại, và tôi nói với bản thân: “Chúng không phải là tôi, tôi không muốn chúng.” Sau một hồi đấu tranh, tôi nhận ra rằng đây là thời điểm để tôi bỏ tất cả những thứ này đi. Những gì tôi cần phải làm bây giờ là tăng cường chính niệm.
Ngay sau đó, tôi mơ hồ thấy hai cục vật chất đen bẩn thỉu rơi xuống trước mặt tôi. Tôi thậm chí còn nhìn xuống một cách cẩn thận, nhưng tất nhiên, tôi đã không nhìn thấy bất cứ điều gì.
Bây giờ tôi đã trở lại bình thường. Thức dậy sớm để phát chính niệm hoặc luyện công không còn là điều khó khăn đối với tôi nữa. Tôi vẫn bị quên hết lần này đến lần khác trong khi học Pháp, nhưng sau đó tôi quay lại để học những đoạn mà tôi đã bỏ qua cho đến khi tôi hoàn toàn hiểu chúng. Mặc dù chậm, nhưng tôi cảm thấy như mình đang ở trong một thời không khác và nhìn thấy một nội hàm hoàn toàn khác.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/29/不要执着那土做的衣裳-272637.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/31/140215.html
Đăng ngày 07-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.