[MINH HUỆ 16-3-2013] Vào một buổi sáng tháng 01 năm 2013, khi tôi giảng chân tướng cho một cậu thanh niên khoảng 16 tuổi, cậu ta đã báo tôi với các sĩ quan cảnh sát tuần tra. Tôi bị bắt giữ bất hợp pháp và bị ép vào trong xe tuần tra bởi cảnh sát. Người lái xe cảnh sát đã phỉ báng Sư phụ Lý rất cay nghiệt. Tôi đã ngăn anh ta lại và nói: “Anh còn quá trẻ. Anh không lo lắng về việc anh sẽ chịu quả báo về việc nói những điều xấu xa sao?” Anh ta trả lời: “Không. Bà đang được hỗ trợ tài chính bởi ĐCSTQ, tuy nhiên, bà vẫn chống lại Đảng”. Tôi ân cần nói với anh ta: “Tôi đã phải làm việc vất vả để hỗ trợ chính mình. Tôi không nhận bất cứ thứ gì miễn phí từ ĐCSTQ cả”. Anh ta đáp lại: “Bà có đất canh tác không?” Tôi trả lời: “Đất của tôi đã bị Đảng tịch thu và tôi không còn nông trại nữa”. Anh ta đã không đáp lại.

Một số viên cảnh sát đã cố gắng giật lấy túi xách của tôi khi chúng tôi đến đồn cảnh sát. Khi tôi kháng cự lại, một sĩ quan đã tát tôi một cách tàn nhẫn và một người khác kẹp chặt lưng tôi. Nó đau đến nỗi tôi gần như ngất đi. Túi xách của tôi đã bị lấy đi và tôi bị đưa vào một phòng khác, ở đó tôi đã bị xịt hơi cay. Mắt và mũi của tôi lập tức bắt đầu chảy nước. Tuy nhiên, tôi không sợ vì tôi biết Sư phụ đang ở bên tôi và hơi cay sẽ không làm tôi thương tổn. Tôi nói với họ rằng họ nên đối xử với học viên Đại Pháp một cách tử tế.

Vào buổi trưa, họ lấy tiền từ túi của tôi để mua cho tôi một ít bánh mì và nước đóng chai. Tôi đã từ chối ăn. Tôi quyết định rằng đây không phải là nơi mà tôi muốn ở lại. Tôi có mẹ già và hai người con trai cần chăm sóc ở nhà. Tôi không muốn gia đình mình có bất kỳ sự oán hận nào đối với Đại Pháp vì tôi bị bắt. Tôi biết rằng phải có thiếu sót trong tôi mà cựu thế lực đã lợi dụng. Tôi không chấp nhận sự bức hại này và chỉ nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh. Tôi phát chính niệm mạnh mẽ rằng: “Xin Sư phụ hãy giúp con! Con muốn về nhà ngay hôm nay.”

Trưởng đồn cảnh sát khoảng 30 tuổi đã đến làm việc vào buổi trưa. Anh ta hỏi tôi rằng các tài liệu giảng chân tướng đến từ đâu và tại sao tôi phân phát chúng. Tôi nói với anh ta rằng mọi người muốn đọc những tài liệu này vì lợi ích của bản thân họ. Trưởng đồn hỏi: “Nếu các tài liệu này là tốt cho mọi người thì tại sao bà lại bị tố cáo?” Tôi giải thích: “Cậu thanh niên đó đã không biết sự thật. Nếu cậu ấy biết rằng tôi làm một việc để cứu cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm kích tôi”. Tôi khuyên trưởng đồn đối xử tử tế với các học viên Đại Pháp để đảm bảo một con đường tốt đẹp cho tương lai của anh ấy. Tôi nói với anh ấy rằng Pháp của Sư phụ đã được truyền tại hơn 100 quốc gia để cứu người, và rằng người dân trên thế giới hiện đang tập Pháp Luân Công. Tôi nói thêm rằng ĐCSTQ là chế độ duy nhất đàn áp Pháp Luân Công. Tôi cũng nói với anh ấy rằng ĐCSTQ tà ác sẽ bị quả báo vì tội ác của chúng. Tôi nói rằng những người bình thường có thể không biết những tội ác ghê tởm mà Vương Lập Quân, Bạc Hy Lai và Cốc Khai Lai đã phạm phải trong việc mổ cắp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công bị cầm tù để bán trong ngành cấy ghép nội tạng siêu lợi nhuận. Tôi cũng nhắc nhở anh ấy rằng anh và các cảnh sát khác đều biết về việc này. Anh ấy im lặng một lúc và nói: “Bà đã bị kết án tám năm phải không?” Tôi trả lời bằng cách nói với anh rằng đây là sự bức hại mà ĐCSTQ đã áp đặt lên tôi.

Tôi không thù ghét cảnh sát mà thay vào đó cảm thấy một sự từ bi đối với họ. Tôi hy vọng rằng họ sẽ sớm hiểu được chân tướng. Tôi nhắc nhở bản thân rằng Sư Phụ là người quyết định. Người trưởng đồn trở lại vào lúc khoảng 3 giờ chiều và hỏi tôi tên của chồng tôi. Khi tôi từ chối nói với anh ấy, anh ấy nói rằng tôi có lẽ không muốn về nhà. Tôi trả lời rằng tôi chắc chắn muốn về nhà bởi vì có rất nhiều người ở nhà cần tôi. Một lúc sau, anh ấy gọi con trai tôi đến và đưa tôi về nhà.

Sau khi tôi rời khỏi đồn cảnh sát, tôi đã không đi thẳng về nhà. Thay vào đó, tôi bắt một chiếc taxi đi vào thành phố. Trước khi tôi xuống xe, tôi giảng chân tướng cho người lái xe và khuyên anh ấy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Anh ấy đã đồng ý.

Trong khi tôi đang cố gắng đón taxi trên đường về nhà, một người đàn ông trung niên đi xe máy hỏi tôi là tôi định đi đâu. Tôi đi cùng đường với anh ấy, vì vậy anh ấy đã cho tôi đi nhờ. Tôi biết rằng Sư phụ đã đưa người có tiền duyên này đến với tôi. Tôi nói với anh ấy: “Anh thật là tốt bụng. Hôm nay, chúng ta quả là có duyên với nhau”. Tôi hỏi anh ấy rằng anh đã bao giờ nghe nói về ‘Thoái Đảng để được cứu’ chưa?” Khi anh ấy trả lời là chưa nghe về điều đó, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi giải thích rằng Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt bằng cách tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tuy nhiên, Pháp Luân Công đã bị bôi nhọ và đàn áp bởi ĐCSTQ. Tôi cũng nói với anh ấy rằng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn chiếu trên TV đã được dàn dựng. Anh ấy đồng ý rằng người dân bây giờ căm ghét nhiều tội ác của ĐCSTQ. Tôi cũng nói với anh ấy rằng nếu anh thoái ĐCSTQ, anh sẽ được cứu khi trời diệt tà đảng. Anh ấy đã rất vui mừng khi nghe điều này và nhờ tôi giúp anh ấy thoái khỏi ĐCSTQ. Khi tôi xuống xe, tôi đã cảm ơn anh ấy và anh cảm ơn lại tôi.

Khi tôi về nhà, tôi bình tĩnh học Pháp và hướng nội. Tôi đã tìm ra nhiều nhân tâm. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì tôi đã không trân quý và tận dụng tốt hơn thời gian quý giá của mình. Tôi cảm thấy có lỗi vì tôi đã không đáp ứng được các tiêu chuẩn của Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta. Tôi cũng tự nói với mình rằng từ nay về sau, tôi sẽ tu luyện bản thân vững chắc, tinh tấn học Pháp và làm ba việc tốt hơn nữa để trở về nhà cùng Sư Phụ.

______________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/16/破除迫害-出派出所继续讲真相-271004.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/25/138620.html

Đăng ngày 27-04-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share