Bài viết của Lộ Chính, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm

[MINH HUỆ 30-08-2012] Nhìn lại chặng đường chứng thực Pháp 13 năm qua, tôi ngộ ra rằng con đường sẽ trở nên rộng mở khi tôi quyết tâm đi tiếp. Tôi muốn chia sẻ vài kinh nghiệm của tôi về vấn đề này trong vài năm qua. Xin vui lòng chỉ ra và chỉnh sửa bất kỳ thiếu sót nào của tôi. 

Quyết tâm tu luyện Đại Pháp

Khi cuộc bức hại bắt đầu ngày 20-07-1999, tôi chỉ mới đọc Chuyển Pháp Luân vài lần và tôi chưa thuộc hết năm bài công pháp. Bị đánh lừa bởi những lời dối trá của tà Đảng, tôi đã ngừng tu luyện Đại Pháp trong vài tháng.

Khi đó, tôi bị mất việc và vì vậy gặp khó khăn trong cuộc sống. Tôi đã làm theo lời khuyên của các đồng tu và bắt đầu đọc lại Chuyển Pháp Luân. Do không có việc làm, tôi dành thời gian để học Pháp. Đôi khi tôi có thể đọc hết Chuyển Pháp Luân trong hai hoặc ba ngày. Tôi ngày càng quyết tâm tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã có thể quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở nên kiên định là vì tôi đã học Pháp bất kể khi nào tôi có thời gian.

Tôi đã lập tức có được hai công việc sau khi phủ nhận bức hại

Tôi đi làm ở công ty mới năm 2001. Vài tuần sau khi tôi bắt đầu làm việc ở đó, lãnh đạo đơn vị biết được tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã hợp tác với tà Đảng và giúp nó bức hại tôi. Tôi không cố gắng tránh cuộc bức hại bằng các mối quan hệ hoặc đi cửa sau. Khi Bí thư chi bộ Đảng nói với tôi, tôi giải thích sự thật với ông ấy một cách thẳng thắn và cởi mở. Khi ông ta hỏi tôi có muốn tiếp tục tu luyện không, tôi trả lời, “Đây là tín ngưỡng cá nhân của tôi. Nó không liên quan gì đến công việc và tôi có quyền không trả lời câu hỏi của ông. Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại. Những kẻ bức hại người tốt sẽ không có một kết cục tốt đẹp. Theo Thiên lý, “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Kể từ đó ông ta không bao giờ cố gắng cản trở việc tu luyện của tôi.

Một lần, lãnh đạo đơn vị có lời lẽ bất kính với Sự Phụ trước mặt các nhân viên khác. Tôi nói với ông ta, “Nếu ông có thể viết được một quyển sách khiến cho những người khác khi đọc nó có thể cải thiện được sức khỏe và trở thành người tốt, và nếu ông có thể làm cho 100 triệu người tin tưởng ông thật lòng, thì tôi cũng sẽ tin ông.” Ngay sau đó họ để tôi quay lại làm việc.

Tôi tuân theo các nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn” của Đại Pháp khi làm việc và ban lãnh đạo ngày càng tin tưởng tôi hơn. Họ giao cho tôi nhiều nhiệm vụ; họ yêu cầu tôi quản lý tài khoản tài chính và điều hành quán ăn tự phục vụ. Tôi  không lợi dụng vị trí của mình hay làm theo cách mà người Trung Quốc thường làm để tư lợi. Tôi chú ý đến việc tu khẩu. Tôi đối xử công bằng và tốt bụng với những người tôi gặp mà không để ý đến địa vị xã hội của họ. Tất cả các đồng nghiệp đều khen ngợi tôi. Lãnh đạo của tôi nói rằng tôi thật không may mắn vì đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy hàm ý rằng sự nghiệp của tôi không được thuận lợi vì tôi là một học viên.

Vài lần đầu khi nghe ông ta nói, tôi không nói gì cả. Tôi nghĩ rằng việc đó là để giúp tôi loại bỏ tâm tranh đấu và chấp trước vào danh. Sau đó tôi ngộ ra rằng đây không phải là điểm hóa cho tu luyện cá nhân của tôi mà tôi cần phải chứng thực Pháp. Khi vị lãnh đạo đó nói điều này với tôi lần nữa trước mặt người khác, tôi nói, “Tôi đã làm việc cho ông và ông biết tôi có năng lực nhưng ông đã không đề bạt tôi bởi vì tôi là một học viên.” Ông ấy nói, “Nếu tôi đề bạt chị, chị có đồng ý không?” Tôi đáp lại: “Đề bạt hay không là việc của ông và nhận nó hay không là việc của tôi.” Sau đó ông không bao giờ bình luận về tôi như vậy nữa.

Vào năm 2007, anh trai tôi hỏi tôi có muốn thay đổi công việc không. Anh ấy nói bạn của anh có một mối quan hệ thân thiết với lãnh đạo đơn vị và anh ấy có thể giúp tôi thăng tiến. Ngay lúc ấy, tôi nhớ đến những lời giảng của Sư Phụ,

“Khi ngoan cố làm việc gì đó, họ sẽ chiếm tiện nghi của người khác, họ làm điều xấu. Do đó trong tu luyện nhắc lại [nhiều lần] rằng cần phải thuận theo tự nhiên, đó chính là đạo lý; bởi vì chư vị qua nỗ lực mà làm hại người khác. Nguyên sinh mệnh của chư vị không có thứ đó, nhưng tại xã hội chư vị lại được những thứ vốn thuộc về người khác; vậy là chư vị đã mắc nợ người ta rồi.” (Chuyển Pháp Luân)

 Vì vậy tôi lịch sự từ chối lời đề nghị của anh ấy.

Năm ngoái, bạn của anh trai tôi giới thiệu tôi với chủ một công ty tư nhân lớn và nói rằng tôi là người đáng tin. Tôi cố gắng né tránh với lý do là tôi không hiểu biết về công việc đó. Người chủ nói rằng họ có thể dạy tôi nếu tôi không biết và họ muốn tìm được người đáng tin cậy. Bởi vì công việc của tôi lúc đó chỉ phải làm khoảng hai tháng một năm và thời gian đó tôi đang nghỉ ở nhà, tôi không có lý do để từ chối nữa và đã chấp nhận lời đề nghị.

Tại chỗ làm mới tôi nghiêm túc coi mình là người tu luyện. Tôi trung thực, tự giác và chân thành giúp đỡ người khác. Tôi cảm thấy thoải mái với công việc mới. Sau đó tôi nộp đơn xin nghỉ không lương ở công ty tôi đang làm. Thật ngạc nhiên, lãnh đạo công ty yêu cầu trưởng ban gọi cho tôi. Họ nói rằng họ đồng ý tăng lương cũng như các khoản trợ cấp cho tôi nếu tôi ở lại. Trưởng ban đã thuyết phục tôi qua điện thoại rằng họ rất tín nhiệm tôi và muốn tôi quay lại làm việc. Vài năm qua, họ thực sự tin tưởng vào tôi và họ đã không nói gì sau khi biết tôi vẫn thường giảng chân tướng ở nơi làm việc. Mặc dù lương ở công ty tư nhân cao gấp nhiều lần lương tại công ty này, tôi nghĩ rằng, bởi vì họ tin tưởng vào một học viên Đại Pháp, tôi không nên làm họ thất vọng, lãnh đạo đơn vị chưa bao giờ cố gắng để giữ chân ai đó khi họ xin thôi việc. Nếu tôi từ chối lời đề nghị, họ sẽ cảm thấy bị coi thường và sự hiểu lầm của họ sẽ khiến cho nhiều sinh mệnh không được đắc cứu và có thể mang đến cho họ ấn tượng xấu về Đại Pháp. Vì vậy tôi đến gặp ông chủ của công ty tư nhân và xin từ chức. Tuy vậy, ông ấy cũng không muốn tôi nghỉ việc. Sau đó cả hai công ty đồng ý rằng tôi sẽ làm việc cho họ. Lãnh đạo công ty ban đầu của tôi đồng ý với việc tôi chỉ quản lý tài khoản tài chính mà không điều hành quán ăn tự phục vụ, và công ty tư nhân đồng ý cho tôi nghỉ để làm việc cho công ty kia bất cứ khi nào họ cần tôi ở đó.

Ngày nay, thật không dễ để tìm được việc làm. Là một học viên Đại Pháp tôi có tới hai công việc cùng lúc. Điều này minh chứng rằng mọi người đang thức tỉnh và hiểu đúng về Pháp Luân Đại Pháp. Có một quản lý mới ở quán ăn tự chọn ở công ty ban đầu của tôi nhưng anh không phải là một học viên. Các đồng nghiệp thường so sánh anh với tôi. Một nhân viên làm việc tạm thời ở đó đến gặp tôi khi tôi đang bàn giao công việc cho người kế nhiệm và nói anh ta sẽ không làm ở đó nếu tôi không điều hành quán ăn tự phục vụ nữa. Mọi người đều nói những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Cứu độ chúng sinh

Tôi tiếp tục nói với mọi người trong công ty sự thật về cuộc đàn áp. Trong vài năm qua, hầu hết mọi người ở công ty ban đầu của tôi đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ở công ty mới, người đầu tiên  tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại là con gái của một đồng tu mà tôi đã gặp khi bị bắt vào tù. Cô ấy bắt đầu tu luyện khi còn trẻ. Sau khi bố cô ấy bị bắt, cô đến sống với mẹ (một đồng tu) để làm việc. Họ không nhận được các bài giảng mới của Sư phụ hoặc Tuần báo Minh Huệ, vì vậy tôi đã đưa cho họ. Khi tôi nói với giám đốc của công ty mới, anh ấy không tin rằng ĐCSTQ sẽ sớm bị diệt vong. Tôi sau đó đã hỏi anh ấy, “Trước đây, anh có tin là Đảng Cộng sản Xô Viết đã mất quyền lực chỉ trong một đêm không?”Anh ấy nói anh ấy không tin. Tôi nói: “Mọi người đang chờ xem ĐCSTQ còn có thể tồn tại được bao lâu nữa trước khi nó sụp đổ. Tuy nhiên, để được an toàn thì nên thoái Đảng ngay bây giờ!”

Trước khi tu luyện, tôi không phải là người có khả năng ăn nói lưu loát. Sau khi học Pháp, tư duy của tôi trở nên rõ ràng và tôi có thể trả lời nhiều câu hỏi khó của người khác khi giảng chân tướng cho họ. Mỗi lần sau khi tôi giảng chân tướng trực tiếp, tôi đều tìm các thiếu sót của mình vì vậy tôi có thể đề cao và cứu thêm nhiều người. Tôi muốn áp dụng những gì Sư Phụ giảng để chứng thực Pháp và cứu nhiều người hơn.

Trong tu luyện tôi vẫn còn nhiều khuyết điểm. Nhìn lại chặng đường tu của mình, tôi luôn nhắc nhở mình phải trân quý con đường đã đi qua và trân quý sự cứu độ của Sư phụ. Tôi luôn nhắc nhở mình rằng chỉ bằng cách tinh tấn hơn nữa và cứu thêm nhiều người hơn nữa thì một học viên mới có thể đạt viên mãn và trở về nhà cùng với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/30/工作中走正修炼路-证实大法-262172.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/5/135733.html

Đăng ngày 26-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share