[MINH HUỆ 28-11-2012] Một lần khi phát chính niệm, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng dưới đây: Một mặt trời màu đỏ của vũ trụ đang lặn xuống, để lộ ra một viền nhỏ với một chút ánh sáng còn sót lại. Quá trình này diễn ra trong một thời gian khá lâu. Sư Phụ truyền tư tưởng của Ngài tới tôi: “Khi hoàng hôn, mọi người phải đạt tới đích cuối cùng, nghĩa là: “Tu đến chấp trước không còn dù một lậu thì mới có thể viên mãn chứ!’” (Tu luyện không phải là chính trị, Tinh tấn yếu chỉ)
Đồng thời tôi nhìn thấy các học viên đang trèo hướng lên phía đỉnh núi tùy theo tầng thứ và thời điểm của mỗi người, và Sư phụ đang đợi chúng ta trên đỉnh núi. Mọi học viên đều có những tảng đá (cũng chính là các chấp trước) với kích cỡ khác nhau phía trên đầu của họ. Những chú khổng tước mà tôi và chị gái thường cưỡi lên đang đứng cạnh Sư phụ. Ánh mắt lo âu của chúng hòa lẫn với những giọt nước mắt màu xanh lục.
Có hai tảng đá phía trên đầu chị tôi, một lớn một nhỏ. Chị ấy gần như đã ở sát đỉnh núi nơi Sư phụ đang chờ đợi. Tôi có khoảng sáu, bảy tảng đá ở phía trước mặt. Tôi nỗ lực hết sức tiến về phía trước. Sư phụ thả xuống hai sợi dây mỏng. Tôi bám vào những sợi dây mỏng đó và bước qua những lưỡi dao sắc. Trong tâm tôi vô cùng sợ hãi, nhưng Sư phụ nói lớn khuyến khích tôi, “Đã có Sư phụ ở đây, còn gì phải sợ!”
Học viên mà ghi được 78 điểm (trong cảnh tượng mà tôi nhìn thấy lần trước) có khoảng sáu hay bảy tảng đá. Một học viên khác ghi được 36 điểm đang đang bò chậm như rùa dọc theo con đường. Một học viên không ghi được điểm nào thường rất là phụ thuộc vào người khác. Cô ấy đang nằm trong một cái lưới đưa đi đưa lại ở một nơi xa tít. Sư phụ thả xuống hai sợi dây mỏng để giữ lấy cô ấy. Nhưng cô ấy bất động không muốn rời đi. Thật sự thất vọng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Cũng có một học viên kẹt tại một vị trí thấp của dãy núi. Anh ấy chỉ ở đấy và không muốn trèo lên. Cho dù lo lắng, nhưng Sư phụ không thể làm gì.
Gần đây nhất, trong khi đang phát chính niệm, tôi thấy chị gái tôi, người ghi được 90 điểm, đang trèo qua tảng đá nhỏ. Chị ấy đang nắm vào sợi dây mỏng mà Sư phụ thả xuống, bước trên tảng đá nhỏ và chuẩn bị trèo qua tảng đá lớn liền một lượt. Cảnh tượng đó, biểu hiện ra ở thế gian con người, có thể mang ý nghĩa là: hòn đá lớn chính là tâm tranh đấu, và chị ấy đang chuẩn bị diệt trừ nó ngay lúc đó.
Lần này tôi không còn nhìn thấy những lưỡi dao sắc ở phía dưới tôi nữa. Những sợi dây mỏng được làm bằng thép, không thể bị đứt rời.
Tại sao Sư phụ để tôi nhìn thấy chị tôi đang cố gắng vứt bỏ chấp trước liền một lượt? Tôi nhận ra là vì thời gian còn lại không đủ để cho chúng ta tu luyện chậm chạp, vì chúng ta phải ngay lập tức diệt trừ tất cả những chấp trước còn lại của chúng ta và một bước tới được đỉnh núi.
Một trong số những bài chia sẻ trên Tuần báo Minh Huệ, “Điều nhìn thấy trong không gian khác: Chỉ còn lại một sợi dây” (https://vn.minghui.org/news/30058-dieu-nhin-thay-trong-khong-gian-khac-chi-con-lai-mot-soi-day.html) nói rằng Sư phụ nhiều lần khẩn trương nối lại sợi dây bị đứt. Thông điệp đó tương tự như điều tôi nhìn thấy: mặt trời màu đỏ đang sắp sửa lặn. Sau khi đọc xong bài chia sẻ, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang chờ đợi chúng ta. Sư Phụ thật quá đỗi từ bi và thiện ý.
Tôi còn nhìn thấy các đệ tử Đại Pháp cùng nhau đứng trong vũ trụ, đang diệt trừ những nhân tố bất hảo với thế tay lập chưởng. Lưới trời tóm lấy tất cả những nhân tố bất hảo lớn nhỏ trong vũ trụ. Mọi học viên dùng hết sức của mình để kéo chiếc lưới. Người nào mà không phát chính niệm thì góc lưới mà anh ta phụ trách sẽ trở nên bị trùng và những nhân tố bất hảo sẽ rơi ra khỏi chiếc lưới và tiếp tục cắn.
Tôi nhìn thấy những thế giới đơn nguyên trông giống như những tinh cầu trong toàn vũ trụ. Chúng trông giống như những viên ngọc minh châu sáng chói rực rỡ trong bóng tối. Chúng là những thế giới Phật quốc mà Sư phụ đã chuẩn bị cho các đệ tử Đại Pháp.
Một lần khác, tôi nhìn thấy nhiều quỷ hồn ở hai bên đường. Chúng mặc đồ màu trắng và có dấu vết của con thú ở trên trán của chúng. Mọi con quỷ đang tìm kiếm những học viên mà chúng biết và chờ đợi họ giúp chúng bỏ đi dấu vết của con thú.
Tiến trình Chính Pháp đang tiến tới nhanh chóng, do vậy chúng ta cần tinh tấn tu luyện để theo kịp Chính Pháp. Tôi muốn chia sẻ một bài học đau thương từ một học viên không tinh tấn trong tu luyện.
Có một học viên lớn tuổi tên là Lão Đỗ trong làng của chúng tôi. Bà ấy học Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm trước và từng là một phụ đạo viên trong làng. Bởi vì bà không thể vứt bỏ chấp trước tình cảm đối với con cháu nên bà dần rơi vào tình trạng quá tải bởi việc nhà và dần buông lơi tu luyện. Một học viên trẻ hơn thay bà làm phụ đạo viên. Bởi vì bà buông lơi tu luyện nên nhân tính của bà làm chủ. Bà hiếm khi tham gia học Pháp chung. Bà cũng hiếm khi chia sẻ cùng với nhóm và mỗi khi chia sẻ bà coi thường mọi người và không muốn lắng nghe người khác. Một hôm, theo an bài của cựu thế lực, một thứ có hình dạng một con quái điểu đã nắm chắc được chấp trước tật đố của bà. Ở không gian khác, tôi nhìn thấy một con quái điểu với chiếc mỏ sắc nhọn phanh bụng của bà ra và mổ ruột của bà. Ngày hôm sau, bà bị viêm ruột thừa cấp và được đưa tới bệnh viện. Bởi vì bà không thực tu nên bà không thể phủ nhận an bài của cựu thế lực và vật lộn một cách đau đớn trên con đường mà cựu thế lực an bài.
Sau khi trở về nhà từ bệnh viện, Lão Đỗ rất yếu và nằm liệt giường. Nhà bà rất bừa bãi vì bà không thể chăm lo gia đình được. Chồng của Lão Đỗ phải chăm sóc bà và làm những việc mà bà thường làm – chăn mấy con bò sữa, trông nom những đứa cháu của họ, và nấu ăn cho những người bà con khác. Lúc đó cũng là vào vụ thu hoạch mùa thu. Chồng của Lão Đỗ không thể lo toan được hết mọi việc, vì vậy Lão Đỗ đã chuyển tới nhà con gái của bà để chờ phục hồi sức khỏe.
Không lâu sau khi Lão Đỗ chuyển tới nhà con gái bà, một buổi tối vào khoảng 10 giờ, chúng tôi đi ngang qua chỗ con trai cả của bà sau khi học Pháp nhóm xong. Học viên Phúc Nhi, người có thiên mục khai mở, đã nhìn thấy một đống những sinh vật trông như rắn đang tấn công thẳng về phía trong sân của người con trai bà. Những sinh vật đó trông giống như những con quỷ và dày khoảng một thước. Chúng thè những cái lưỡi dài ra, như thể đang chờ ăn thịt ai đó. Sợ làm cho mọi người hoảng sợ, Phúc Nhi đã không nói gì sau đó, cho tới khi chúng tôi nghe tin con trai của Lão Đỗ, mới chỉ khoảng 40 tuổi, đã chết vào buổi sáng hôm sau.
Trong suốt thời gian đó, bất cứ khi nào tôi phát chính niệm, người con trai đã chết của Lão Đỗ đều khóc và đề nghị tôi đến chia sẻ mẹ anh ấy vứt bỏ tâm chấp trước vào tình thân quyến.
Tôi đã hỏi anh ấy: “Cháu đã chết như thế nào?” Anh ấy nói: “Mẹ cháu đã không tu luyện tốt và nhìn mọi thứ với quan niệm người thường. cựu thế lực đã dùi vào sơ hở và mang cháu đi. Chúng dùng cái chết của cháu để giúp bà ấy diệt trừ chấp trước và để xem bà có thể buông bỏ tình cảm đối với những đứa cháu của bà hay không.”
Vào lúc 6 giờ tối hôm trước ngày đám tang của người con trai, anh ấy đã đến chỗ tôi khi tôi phát chính niệm. Anh ấy nói: “Dì ơi, hãy nói với vợ cháu động viên mẹ cháu tu luyện. Cháu sẽ rời đi vào sáng mai. Cháu đến đây để nhờ dì đưa mẹ cháu trở lại nhóm học Pháp. Tất cả sẽ chấm hết nếu bà không quay lại nhóm học Pháp. Cháu sẽ bị giải thể cùng với vũ trụ cũ nếu bà không viên mãn. Xin hãy nói với mẹ cháu rằng khi sinh cháu không mang đến và khi tử cháu không mang đi thứ gì khỏi thế gian này.”
Anh ấy nói tiếp: “Dì ơi, đây không phải là chuyện nhỏ, nó rất quan trọng. Cháu trông cậy vào dì!”
Tôi an ủi anh ấy: “Nếu mẹ cháu không viên mãn thì dì mời cháu tới thế giới Lưu Ly của dì.” Anh ấy trả lời đầy lo lắng: “Nó không đơn giản như thế, cháu không thể đi đâu. Cháu phải đợi chờ mẹ cháu ở một không gian chỉ nhỏ bằng cái quan tài.”
Sau đám tang của người con trai, gia đình Lão Đỗ sợ rằng bà ấy không thể chịu đựng được cái chết của con trai nên đã không nói cho bà biết điều đó. Do vậy, chúng tôi không thể bảo gia đình họ đón bà về nhà và nói cho bà biết tin. Chúng tôi không thể làm gì ngoài việc phát chính niệm để liên lạc với chủ nguyên thần của người con trai. Tôi nhìn thấy Lão Đỗ bị cựu thế lực phong kín trong một tảng băng. Một sinh vật giống như gấu bắc cực đang đứng trên đỉnh của tảng băng. Nó có hai chiếc sừng trên đầu và đang canh giữ bà để bà không thể thoát ra ngoài. Tôi vỗ cánh và bay vào trong tảng băng bị phong kín. Tôi lôi Lão Đỗ ra khỏi tảng băng và nói với bà: “Con của chị đã chết. Chị phải trở về cho dù nếu chị phải trèo trở lại!”
Lão Đỗ nhiều lần vấp ngã trên con đường tu luyện. Mỗi lần bà sống sót qua một khổ nạn, đó là do Sư phụ đã cứu bà khỏi bàn tay của cựu thế lực. Chồng của Lão Đỗ sắp qua đời. Ông ấy trở thành một học viên khỏe mạnh nhờ sự che chở từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ của các học viên. Trong những năm qua, Lão Đỗ và chồng bà dần dần buông lơi tu luyện. Chồng bà đã bỏ tu luyện và tiếp tục theo đuổi danh và lợi. Sư phụ giảng,
“…hễ chư vị rơi xuống làm người thường, không ai bảo hộ chư vị, thì ma sẽ lấy tính mệnh của chư vị!” (Không thể trộm Đại Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi đã khóc khi viết bài chia sẻ này. Hỡi các bạn đồng tu! Các bạn không biết rằng tiểu vũ trụ của các bạn đang cận kề sụp đổ? Chúng sinh của các bạn sẽ giải thể nếu các bạn không tu luyện tốt.
Hỡi các bạn đồng tu, chúng ta hãy tu luyện tinh tấn và khẩn trương! Sau khi tôi viết xong bài chia sẻ này, mặt trời màu đỏ của vũ trụ mà mọc ở phía Tây và lặn ở phía Đông đã biến mất. Tôi đã nhìn thấy bàn tay của Sư phụ, bàn tay mà nâng đỡ Trái Đất, đang chầm chậm di chuyển xuống phía dưới. Tôi cũng nhìn thấy Sư phụ thổi một luồng khí trắng về phía Trái Đất, nhưng tôi không biết nó có ý nghĩa gì. Có thể khi tuyết trên mặt đất tan ra là lúc Pháp chính nhân gian.
Trên đây là thể ngộ của tôi ở tầng sở tại. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra những điều không phù hợp.
Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/28/另外空间所见-同修们快快精進吧-265963.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/18/136701.html
Đăng ngày 24-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.